Lý Nhu Nhu là người như thế nào, Thiết Trụ biết chút ít sự thật, hắn khuyên Lý Diệu Diệu:
"Lý Diệu Diệu, hay là đừng nhận số bạc này, lỡ sau này nhà họ bắt muội trả tiền thì sao."
Nghe Thiết Trụ nói vậy, Lý Nhu Nhu lén lút liếc hắn một cái.
Lý Diệu Diệu thở dài: "Thiết Trụ huynh, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng muội ấy cứ bắt ta nhận."
Sau đó, cô đưa lại bạc cho Lý Nhu Nhu: “Hay là muội cầm về đi, mọi người đều biết nhà muội không phải người tốt gì."
Câu này nghe khá thú vị, Thiết Trụ không khỏi bật cười.
Thấy nụ cười trên mặt Thiết Trụ và dáng vẻ thở dài thườn thượt của Lý Diệu Diệu, Lý Nhu Nhu xưa nay vẫn luôn che giấu rất tốt bộ mặt thật lúc này cũng sắp không nhịn nổi nữa.
Nếu lấy lại bạc chắc chắn sẽ chứng minh cho ý đồ không trong sáng của bọn họ.
Nếu không lấy lại thì coi như là cho không, Thiết Trụ đứng đây làm chứng, sau này có muốn ép Lý Diệu Diệu trả lại tiền gần như không thể.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng cố gắng kìm nén của Lý Nhu Nhu, Lý Diệu Diệu lại tiếp tục đẩy bạc vào tay nàng ta.
"Muội cầm về đi, ta không muốn sau này bị nhà muội đi khắp làng nói ta nợ tiền nhà muội.”
Thiết Trụ cũng phụ họa: "Lý Nhu Nhu, trước kia muội luôn không ưa Lý Diệu Diệu, giờ lại đưa bạc cho muội ấy, chắc chắn là không có ý tốt."
Một câu vô ý đã vạch trần mục đích thật sự của Lý Nhu Nhu, nàng ta giận dỗi nhìn Thiết Trụ rồi nói:
"Thiết Trụ ca, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ huynh không biết muội là người như thế nào sao? Muội thật lòng thật dạ muốn đưa bạc cho tỷ tỷ mà."
Được ăn cả ngã về không, nàng ta phải đưa năm lượng bạc này cho Lý Diệu Diệu.
Nàng ta không tin Lý Diệu Diệu thật sự nuốt trôi được số bạc này.
"Tỷ tỷ, năm lượng bạc này là chút tâm ý nhỏ của muội và Lâm lang, tỷ cứ nhận đi, muội về trước đây, ngày khác lại đến thăm tỷ."
Nói xong, sợ Lý Diệu Diệu lại trả lại bạc, nàng ta nhìn qua khe cửa liếc vào trong nhà rồi vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng ta vội vã rời đi, Thiết Trụ gãi đầu.
"Lương tâm trỗi dậy sao?"
Lý Diệu Diệu nhìn số bạc trong tay, thấy Lý Nhu Nhu đã đi đến khúc rẽ, bóng dáng đã bị cây cối che khuất.
Lương tâm trỗi dậy thì chưa chắc, nhưng chắc chắn là có vấn đề.
Cô quay sang cảm ơn Thiết Trụ: "Cảm ơn Thiết Trụ huynh làm chứng giúp ta, nếu không thì chuyện hôm nay khó mà giải thích."
Thiết Trụ cười vui vẻ: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà. Nhưng mà muội vẫn phải cẩn thận một chút, trước đây ta không ít lần thấy muội ấy làm chuyện xấu, đáng tiếc người lớn đều tin muội ấy, không tin muội."
Lý Diệu Diệu nhớ hồi nhỏ Thiết Trụ cũng nhiều lần giúp nguyên chủ thanh minh, nhưng đúng như hắn nói, người lớn luôn tin Lý Nhu Nhu, Thiết Trụ không hiểu tại sao, nhưng cô thì rất rõ.
Thực ra, không chỉ thế giới của người lớn mới nhìn mặt mà bắt hình dong.
Thế giới của trẻ con cũng thế.
Một đứa trẻ trông đen đen bẩn bẩn không biết làm nũng so với một đứa trẻ ngoan ngoãn biết lấy lòng người lớn, người lớn sẽ lựa chọn tin ai?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của Thiết Trụ huynh, huynh định đi đâu vậy?"
Cô cầm số bạc trong tay, rồi trò chuyện với Thiết Trụ.
Thiết Trụ chỉ tay lên núi: "Ta lên trên đó chặt vài cây trúc mang về làm cái sàng."
Lý Diệu Diệu nói: "Vậy ta không làm phiền huynh nữa, huynh đi đi."
"Ừ."
Thiết Trụ đi vài bước rồi quay lại nói với cô: "À đúng rồi Lý Diệu Diệu, mỗi năm vào tháng Tư sẽ có một trận mưa lớn, đến lúc đó trong rừng trúc sẽ mọc măng, muội nhớ lên núi đào ít về nhé."
Trong ký ức của Lý Diệu Diệu, Thiết Trụ và nguyên chủ không qua lại nhiều.
Nhưng đối diện với lời nhắc nhở thiện ý của hắn, cô vẫn cảm ơn một câu: "Cảm ơn Thiết Trụ huynh đã nhắc nhở, có dịp rảnh sẽ mời huynh ăn bữa cơm."
Nghe cô nói vậy, khuôn mặt đen sạm của Thiết Trụ thoáng đỏ lên, nhưng da hắn quá đen nên căn bản cũng chẳng nhìn rõ.
"Được."
Cho đến khi tiếng cửa khép vang lên, Thiết Trụ vẫn đứng đó, không rời đi.
Hắn nhìn ngôi nhà tranh rách nát, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận.
Nếu hôm đó, khi Lý Diệu Diệu chọn người khác, hắn dũng cảm hơn một chút, thì có lẽ “phu quân” trong miệng cô hôm nay chính là hắn.
Lý Diệu Diệu đi thẳng vào bếp, ném túi bạc của Lý Nhu Nhu vào trong lò.
Sau đó cầm năm lượng bạc vui vẻ đi vào phòng Tiêu Hàm, mở tủ quần áo rồi đặt bạc vào chiếc hộp nhỏ.
Cô vừa hát vu vơ vừa nhìn qua bàn, thấy ba tờ giấy đã bị y viết đầy chữ, cộng với tờ sáng nay, y đã dùng đến bốn tờ giấy.
Cô mua tổng cộng bảy tờ giấy, cô dùng một tờ, hiện tại chỉ còn lại hai tờ.
Cô mím môi, khẽ lắc đầu.
Đúng là không làm chủ gia đình thì không biết tiền khó kiếm, chẳng biết củi gạo dầu muối đắt thế nào.
Cô chắp tay sau lưng rồi quay người đi ra sân để chặt cây.
Ngay khi cô quay đi, Tiêu Hàm dừng tay, nghiêng đầu nhìn tay cô đang đung đưa sau lưng, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng lúc ngủ trưa.
Một nét bút rơi xuống, đầu bút sắc bén như thép.
Lý Diệu Diệu cắt vỏ cây, đánh dấu rồi chặt cây theo kích cỡ cần thiết, rồi ngồi xuống ghế dài, lấy dao chạm khắc các đường vân.
Cô đang làm việc, nhưng đầu óc lại không ngừng nghĩ về hành động kỳ lạ của Lý Nhu Nhu hôm nay.
Nàng ta vừa vào cửa đã nhìn Tiêu Hàm trước, rồi lại đưa tiền cho cô, muốn người khác hiểu nhầm rằng cô vay tiền nàng ta.
Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng lại không chú ý đến lưỡi dao sắc bén, trong lúc phân tâm thì lưỡi dao đã cắt vào tay.
“A~”
Máu lập tức nhuốm đỏ mu bàn tay.
Cơn đau khiến cô bừng tỉnh, vội vàng ném khúc gỗ xuống đất, chạy nhanh vào bếp, múc một gáo nước lạnh rồi ngâm tay vào.
Cô cúi đầu nhìn lớp da nổi trên khớp nối ngón trỏ bàn tay trái nối với mu bàn tay trong gáo bầu.
Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, quay đầu không dám nhìn vào tình cảnh trong nước.
Nghe thấy tiếng động ngoài sân, Tiêu Hàm đặt bút xuống, chống nạng đi ra ngoài liền nhìn thấy vết máu rải trên đất.
Nhớ cô sợ đau, y lầm bầm mắng một chữ.
"Ngốc."
Y chống nạng đi theo vết máu vào bếp.
Vừa vào bếp liền nhìn thấy một tay cô để trong gáo bầu, nửa người quay về phía cửa, đôi mắt khép chặt, nước mắt không ngừng rơi.
Y bước sau lò, lấy một nắm tro bụi từ dưới bếp.
Đứng dậy đi qua nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi nước, nhẹ nhàng rắc tro lên vết thương.
Ngửi thấy mùi quen thuộc của tro, Lý Diệu Diệu mở mắt quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hàm đang rắc tro lên vết thương của mình, cô sụt sịt.
"Đau, huynh nhẹ tay chút."
Giọng cô nghẹn ngào đầy tủi thân.
Khi rắc tro lên, Tiêu Hàm liếc nhìn gáo nước đỏ đầy máu, giọng y lạnh lùng mang chút trách móc.
"Lần sau không cần tay nữa thì cứ cắt luôn đi."
Lý Diệu Diệu hiểu y đang trách cô vì quá phân tâm, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của y, cô chu môi rồi cúi đầu, giọng nói vừa uất ức vừa có chút hờn dỗi.
"Nếu huynh không biết nói chuyện thì đừng nói, ta cũng không coi huynh là kẻ câm đâu."
Dứt lời, cơn đau từ vết thương đột ngột tấn công làm cô hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn như mưa, không ngừng rơi xuống.
"Hu hu hu... đau đau đau~"
Tiêu Hàm rút tay ra khỏi vết thương của cô, thấy trên mặt cô đầy nước mắt, bộ dạng yếu ớt và tiếng khóc của cô khiến y đầu càng đau hơn.
Y nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, giọng lạnh lùng nói: “Đi vào trong phòng ngồi.”