Cô Trợ Lý và Nàng Gia Sư

Chương 49

Chương 49
Sở dĩ mình chăm như vậy là vì sắp tới mình sẽ off khoảng 2 tuần vì mình đi công tác xa nhà, công việc có lẽ không cho phép thời gian rảnh để viết truyện và mình thì chắc cũng không mang theo laptop đi được. Nhưng có lẽ mình cũng lo hơi quá rồi, ai theo dõi mình đều chờ 2 3 tuần là chuyện thường mà, ahihi. Chap này khá buồn, hy vọng là không khiến ngày cuối tuần của mọi người mất vui...

Tiểu Ly oppa rất thích hát, chưa tính đến chất lượng bài hát hay thể loại nhưng tôi cảm thấy em ấy thật sự có tiềm năng trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp. Tiểu Ly luôn hát mọi lúc mọi nơi, kể cả lúc làm việc hay là lúc đi chơi, oppa bảo hát cho đỡ buồn, hát cho quên đi những sầu lo và hát mỗi ngày cũng là một cách để Tiểu Ly rèn giũa giọng hát của mình. Giọng của Tiểu Ly không lạ, nhưng phải nói là đẳng cấp, mấy cô nàng thi The Voice với Idol các kiểu chắc gì hát hay được hơn oppa nhà tôi, đã vậy cô nào cô nấy trét son trét phấn nguyên một mặt, xóa lớp make up khi nhiều lúc lại tưởng 2 mẹ con cũng nên.

Tiểu Ly nói ước mơ thuở nhỏ của em ấy là trở thành ca sĩ, và cái ước mơ đó vẫn được nung nấu cho đến tận ngày hôm nay, chỉ là vì công việc và gia đình bận rộn quá nên em ấy tạm gác lại qua một bên:

- Oppa à, sao không đi thi The Voice đi?

- Thôi, để mai mốt cơ.

- Mai mốt là khi nào, giờ còn trẻ còn đẹp tranh thủ đi chứ.

Tôi không chắc rằng mình có muốn để Tiểu Ly trở thành một ca sĩ, một người nổi tiếng hay không nhưng tôi tin chắc rằng tôi sẽ luôn ủng hộ oppa hết mình dù em ấy có làm gì đi chăng nữa:

- Cưới ộp pa đi, ộp pa sanh con cho gồi ộp pa đi thi, khỏi sợ mất, chịu không nè, hì hì.

Những lúc như vậy, tôi nghĩ Tiểu Ly cũng chỉ nói chơi thôi, vì cái tướng mét rưỡi cộng thêm quả sân bay thần thánh thiên địa thì đời nào mà em ấy nổi tiếng được.

Nhưng mà, tối hôm đó, một buổi tối tưởng chừng như rất bình thường như bao buổi tối khác, nhưng tôi nào có thể ngờ buổi tối đó lại có thể khiến cuộc đời, à không, chính xác là câu chuyện của 2 đứa tôi rẽ sang một trang khác, thật sự, rất đáng quên.

8h30p tối, đám trai xinh gái đẹp công ty tôi sau khi ăn nhậu thả giàn thì đang đứng tập trung lại để chuẩn bị đi tăng 2. Tuổi trẻ mà, có gì vui là mình cũng nên tham gia, cơ mà vui vừa vừa phai phải thôi, vui quá lại lòi ra sản phẩm thì không hay đâu, các bé nhé. Tình hình là cả bọn đã thống nhất sẽ cắm đầu vào quán Karaoke trước mặt, vào đó thích làm gì thì làm, ai hát thì hát, ai thích nhậu tiếp thì nhậu, vui chơi là quên đường về:

- Sếp gọi cho ai đấy?

- À tôi gọi cho thằng em tôi, tiệm Karaoke này của nó, hỏi xem có phòng trống không, à mà hình như nó cũng đang mở một công ty giải trí, nhân tiện xem các cô các cậu ai có tiềm năng thì hay, haha.

Tức thì, không ai bảo ai, gần như tất cả mọi người đều hướng tầm mắt về phía cô trợ lý bé xíu đang nép bên cạnh tôi:

- Ly hát hay lắm sếp... Ly được đó sếp ơi... Sợ bạn Phong lại không chịu thôi... Đừng lo Phong à, Ly nổi tiếng thì ông cũng sẽ thơm lây...

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, và hơn hết, tôi cũng chỉ nghĩ rằng đám bạn tôi đang bông đùa, chỉ là cuộc vui nhất thời, đâu ai mà có thể trở thành ca sĩ chỉ sau một buổi hát Karaoke được chứ. Tự trấn an mình, tôi siết chặt tay Tiểu Ly và nhìn em một cách đáng thương, như một sự níu kéo nhất thời.

Một lát sau, một ông anh ngoài 30 bước xuống, đi bên cạnh là một cô gái cũng khá xinh xắn, ăn mặc lịch sự, tiến tới bắt tay sếp tôi cũng như đám lâu la bên cạnh:

- Chà, công ty ông anh ai cũng đẹp thế này, biết đâu thằng em lại tuyển được một Sơn Tùng thứ 2 thì sao, haha, thôi mời các bạn trẻ.

Ông chủ dẫn bọn tôi lên tầng 3, chà chà, phải nói rằng đây không phải là một cái tiệm hay một cái quán Karaoke ven đường đâu, đây chính xác phải gọi là trung tâm Karaoke mới đúng, phòng nào phòng nấy to vật vã, nội thất thì sang trọng, máy móc hiện đại nhìn muốn chóng hết cả mặt, chưa kể nhân viên cô nào cô nấy dáng chuẩn hơn cả Akiho Yoshizawa, quay qua quay lại nhìn sang Tiểu Ly oppa, thiệt đúng là một trời một vực mà, haizzzz.

Sau khi được sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa, trong khi ông chủ và ông sếp hiện đang mải mê chén chú chén anh, đám trẻ trâu chúng tôi cũng nhanh chóng gọi nước rồi tích cực lựa bài. Nói là đông chứ ngoài sếp ra thì chắc cũng được tầm 15 đứa, mà đứa nào cũng ngáo ngáo hết rồi, chỉ có mấy đứa con gái và tôi là tỉnh, vì thực ra tôi không thích uống bia uống rượu đâu, oppa sẽ giận đấy.

Ngồi được nửa tiếng đồng hồ, cái đám say xỉn thay vì hát thì toàn la lối và cười cợt, thiệt chẳng ra cái thể thống gì, và lẽ dĩ nhiên tâm điểm vẫn chưa xuất hiện ngay lúc đó, vì oppa nhà tôi còn bận... ăn bánh kem. Sau khi đám siêu quậy la liệt hết cả, sân khấu bỏ không, Tiểu Ly cũng nhanh chóng chọn cho mình được một bài hát ưng ý... tôi, chính xác là tôi đưa ra vài bài cho em ấy chọn, cuối cùng thì cô nàng cũng chọn bài "Anh" của Hồ Quỳnh Hương, phải nói rằng bài này khá khó, gì chứ để hát đoạn cao trào đã khó chứ đừng nói là nguyên một bài như vậy, tất nhiên chỉ có oppa nhà tôi đủ khả năng. Và rồi khoảnh khắc đó cũng đã đến, ngay từ lúc Tiểu Ly bắt đầu cất lên tiếng hát cho đến lúc kết thúc, ông chủ tiệm như chôn chân tại chỗ, chỉ có đám bọn tôi là bình tĩnh được, vì ai cũng biết cái trình độ của Tiểu Ly oppa rồi mà, nhưng không ngờ rằng, ông ấy lại phản ứng dữ dội đến vậy:

- Tuyệt vời, cô bé, em học nhạc rồi à?

Tiểu Ly bẽn lẽn:

- Dạ chưa ạ, hì.

- Anh Tuấn (sếp tôi) này, anh có thể cho em mượn cô nhân viên của anh không, em nghĩ là cô bé có tiềm năng.

- Khà khà, cậu phải hỏi anh bạn này này, người yêu đấy.

Tức thì ông chủ quay sang chỗ tôi, bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng:

- Ý anh bạn trẻ ra sao?

- Em thì luôn ủng hộ thôi, miễn là Ly thích.

Tất nhiên, có được câu nói đó của tôi, ông chủ tiệm cũng như mở cở trong bụng:

- Còn em, cô gái xinh đẹp, em có hứng thú với công việc này không, trở thành một ca sĩ thì sao?

Tôi thoáng nhận thấy sự ngập ngừng trong ánh mắt của Tiểu Ly. Em nhìn tôi, một ánh nhìn tràn đầy lo lắng và hoài nghi, tôi không chắc Tiểu Ly đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để theo đuổi đam mê hay chưa, nhưng có vẻ em ấy cũng không hẳn là muốn từ chối, nụ cười với ông bầu kia đã khẳng định cho tôi biết điều đó:

- Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ được không ạ, em sẽ trả lời anh sớm.

- Được được chứ, haha, bất cứ lúc nào em có quyết định, hãy cứ gọi cho anh, số của anh đây... Anh sắp có một khóa đào tạo bên Hàn, bên đó điều kiện cũng như kinh nghiệm của người ta tốt hơn, nếu em quyết định sớm thì anh sẽ thêm tên cho em.

- Dạ... vâng

Đoạn đối thoại diễn ra rất nhanh và dày đặc, tôi không nhớ hết những gì mà Tiểu Ly cùng ông chủ tiệm đã trao đổi buổi tối hôm đó, chỉ biết, trong lòng tôi, lúc này, là một nỗi buồn không tên.

Tối hôm đó là tối thứ 6, một ngày cuối tuần, và theo thường lệ, Tiểu Ly sẽ qua nhà thuê chơi với tôi, chỉ là ôm nhau ngủ thôi nhé, sẽ chẳng có gì bậy bạ xảy ra cả, mà dẫu vậy, thiệt tình, lúc này, tôi cũng chẳng còn một chút tâm trạng nào gọi là hứng thú nữa, tôi đang rất bồn chồn và hồi hộp, tôi tin Tiểu Ly sẽ có quyết định đúng đắn nhưng tôi sợ rằng khi em ấy nói ra quyết định cũng là lúc chúng tôi sẽ không còn được như xưa nữa.

Vẫn như mọi lần, Tiểu Ly oppa nằm gọn trong vòng tay tôi, em có vẻ mệt mỏi, em ôm tôi thật chặt, và em... khóc:

- Oppa, sao vậy?

- Không có gì đâu, hì.

- Sao mà khóc, ngồi dậy xem nào.

Tiểu Ly ghì chặt lấy tôi, không cho tôi ngồi dậy, hình như em không muốn rời tôi nửa bước:

- Đã bảo không có gì mà, bướng vừa thôi.

- Thôi ngoan, đừng có khóc, buồn gì kể anh nghe nào, ngoan.

Tôi vẫn luôn coi oppa là một cô bé, một cô bé trong hình hài một người lớn, một cô bé với những hành động lí lắc đáng yêu và sự nghịch ngợm khó dạy bảo. Nhưng hôm nay, tôi thật sự cảm thấy bất ngờ và có phần hụt hẫng, khi chẳng biết vì sao, Tiểu Ly hôm nay rất khác, em không nói nhiều và quấy nhiều như mọi hôm nữa, em chỉ nằm im và trầm tư suy nghĩ, những dòng suy nghĩ mà có lẽ, hai chúng tôi, đều nắm chung một sợi dây:

- Oppa làm ca sĩ, cún con có cho hông???

Tôi biết ước mơ của Tiểu Ly, và tất nhiên là khi cơ hội đến rõ ràng, tôi không có quyền và cũng không nỡ cướp đi của em một cơ hội như thế, một cơ hội biến mong muốn mà em đã dành dụm suốt bao năm qua. Tôi hiểu, Tiểu Ly rồi cũng sẽ lớn, cũng sẽ trưởng thành, em cũng không bao giờ mãi mãi chỉ là cô bạn nhỏ đáng yêu của tôi được, chỉ là, tôi không ngờ, điều ấy, lại diễn ra quá nhanh, quá đột ngột như vậy:

- Đừng nghĩ nhiều quá, oppa làm gì em cũng ủng hộ hết, biết không?

- Hức... huhuhuh...

Trở thành một ca sĩ, việc đó không hề đơn giản và một sớm một chiều, tôi hiểu chứ, vậy nhưng, chúng tôi tưởng như sau bao nhiêu khó khăn thử thách, sẽ lại được ở bên nhau, giờ đây nếu Tiểu Ly chấp nhận, mỗi đứa sẽ lại một nơi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại, đã vậy sau khi trở thành ca sĩ, rồi cuộc sống của em sẽ ra sao, thiệt tình tôi chẳng dám nghĩ tới nữa...

Gần 1 tuần đã trôi qua, Tiểu Ly vẫn cố gắng tỏ ra sự vui vẻ nơi bề ngoài, nhưng ánh mắt em đâu giấu nổi nỗi buồn sâu thẳm, một quyết định thực sự khó khăn dành cho cả em và cả tôi nữa.

Tiểu Ly vẫn cứ ngoan ngoãn như vậy, vẫn cứ hiền lành như vậy, chỉ là em trở nên đa cảm nhiều hơn, em buồn nhiều hơn, em muốn ôm tôi lâu hơn và dễ khóc hơn. Em vẫn làm mọi việc một cách bình thường, nhưng thực sự lúc đó, tôi cảm thấy, Tiểu Ly như một người mất hồn hơn là một cô gái sắp hoàn thành ước mơ, em làm việc như một cái máy và im lặng đến đáng sợ, sự im lặng mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ xảy ra ở Tiểu Ly, nhưng hôm nay, đã xuất hiện.

Tôi không nghĩ là mình đủ cao thượng để chứng kiến cũng như chấp nhận cảnh người con gái tôi yêu thương lại rời xa tôi một lần nữa, à không, phải là một người con gái nữa rời xa tôi, chỉ riêng chị Linh là quá đủ rồi, quá nhiều nỗi đau cũng như niềm nhớ, tôi thật sự chẳng biết làm gì hơn. Tôi chỉ biết dõi theo Tiểu Ly, em làm gì, tôi làm đó, em ở đâu, tôi cũng ngay bên cạnh, tôi không muốn là người phá vỡ giấc mơ của em, nhưng tôi cũng không muốn một lần nữa phải mòn mỏi đợi chờ, đợi chờ một tương lai không chắc chắn. Vậy nên, tối hôm đó, tôi đã quyết định, một quyết định mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi cũng không bao giờ dám quên.

Cô bạn nhỏ đáng yêu vẫn đang nằm cạnh tôi, vẫn ôm tôi như mọi lần và cố gắng giấu nhẹm đi cảm xúc, từng dòng cảm xúc mà em không muốn bộc lộ ra ngoài, vì em sợ, có lẽ, em sẽ khiến tôi buồn và lo hơn. Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, hãy đi đi nếu đó là điều em chọn:

- Tiểu Ly à!

- Dạ.

- Nói thật cho anh biết, em có muốn trở thành ca sĩ không?

Tiểu Ly ngập ngừng rất lâu, có lẽ em biết, chỉ một chữ thôi có thể khiến tất cả mọi thứ thay đổi. Nhưng rồi, cô gái bé bỏng ấy vẫn mỉm cười, nụ cười mà ít lâu trước đó vẫn luôn tồn tại trên môi em:

- Dạ... có...

- Vậy thì...

- Nhưng em sẽ không đi đâu... hì... em còn trẻ, cơ hội còn nhiều mà... đừng nghĩ nữa, cún con...

Tôi thấy một nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt em, tôi biết em vì tôi mà quyết định, nhưng quyết định này có thể sẽ khiến em đau buồn, mà tôi thì mãi mãi không bao giờ muốn điều đó xảy ra một lần nào nữa, vậy nên... trong khoảnh khắc, tôi chớp lấy điện thoại và gọi thật nhanh cho anh Sơn, chính là ông chủ tiệm Karaoke, ông bầu dạo nọ, một người có thể giúp Tiểu Ly oppa hoàn thành ước mơ còn dang dở, và đó cũng chính là điều mà tôi muốn:

- Chào em, Phong phải không?

- Dạ anh ơi, chuyến đi Hàn ấy, anh ghi tên Ly hộ em được không ạ.

Tôi chạy thật nhanh ra phía ngoài, đóng chặt cửa lại không để Tiểu Ly thay đổi được điều gi nữa:

- Dạ vâng... đúng rồi ạ... khi nào thì đi hả anh?

- Sáng thứ 2 tuần sau, 8h sáng đấy, em bảo Ly chuẩn bị đi nhé, hôm đấy anh sẽ sang đón.

- Dạ vâng, em cảm ơn anh... em chào... chào anh...

Khi tiếng "tút tút" trên điện thoại vang lên cũng chính là lúc tôi khuỵu xuống, tiếng đập cửa của Tiểu Ly vẫn còn ngay bên tai, nhưng tôi đã quyết, ước mơ em đã chọn, tôi không thể ngăn cản nó, dù phải chịu buồn đau ra sao đi chăng nữa, tôi cũng sẽ gắng gượng, chờ một ngày, cô bạn nhỏ của tôi sẽ trở về, là một danh ca như em hằng mong ước...

Sáng sớm hôm ấy, tôi cố gắng thức dậy thật sớm, tôi cố gắng chuẩn bị hết mọi thứ cho Tiểu Ly, từ phụ kiện cho đến sách vở, đồ ăn thức uống, mọi thứ mà tôi có thể làm lúc nào, đã không còn sớm nữa.

Một buổi sáng yên bình, những giọt nắng vàng tí tách nhảy trên vai em, đủ để sưởi ấm con tim tôi và xoa dịu nỗi niềm muốn nói. Tiểu Ly vẫn thế, em nhỏ bé và như một đứa trẻ bên cạnh tôi, em nắm lấy tay tôi thật chặt áng chừng như không muốn rời xa. Hai đứa đến sân bay sớm hơn giờ bay độ 1 tiếng, chẳng ai nói với ai câu nào, em chỉ lặng lẽ tựa vào vai tôi, ngoan ngoãn như một cô mèo con sợ mất mẹ. Tôi ngắm em lần cuối, à không, một lần trước khi em lên đường sang Hàn, lên đường tìm kiếm giấc mơ từ nhỏ của em. Chỉ một lát nữa thôi, em sắp đi rồi:

- Oppa à, sang đấy nhớ ngoan, nghe lời các anh các chị, hòa đồng với các bạn, biết không?

- Vâng... hức...

- Khi nào nhớ nhà thì gọi Skype cho anh, đừng có khóc nhè đấy nhé.

- Huuhu..

Em không nói được gì, chỉ lặng lẽ khóc thôi. Từ Việt Nam sang Hàn Quốc, chỉ riêng khoảng cách và sự cô đơn cũng đủ khiến tôi phải rùng mình, huống hồ là một cô bé trong hình hài người lớn, không có người thân bên cạnh, em có sống tốt không...

Tôi khẽ hít 1 hơi dài, bầu trời xanh cao vời vợi lăn tăn vài gợn mây, màu xanh da trời thân thiết ấy như 1 bức tranh, một bức tranh mà trong đó, sẽ chỉ có tôi và em...

Một lúc sau, đoàn người kéo đến. Từng cô gái từng chàng trai xinh đẹp sắp sửa dấn thân vào một chuyến đi mới, một chuyến đi tìm kiếm giấc mơ. Bất giác, Tiểu Ly nắm chặt tay tôi, em gục đầu vào ngực tôi và khóc, những giọt nước mắt chảy ướt áo tôi, như những mũi dao cứa vào trái tim non trẻ ấy, một nỗi đau nữa lại tìm đến, có lẽ... đã đến lúc rồi:

- Chào Tiểu Ly, cô bạn nhỏ!