Câu nói này của Phùng Tiệp, có thể nói là vô cùng chân thành.
Tổng giám đốc Tần và trợ lý Giang cùng đi công tác ở nơi khác. Nhưng khi trở về lại chỉ có một mình tổng giám đốc, còn dặn dò người đến đón rằng trợ lý Giang có chút việc riêng, sẽ xin nghỉ vài ngày.
Tin tức này truyền về công ty lập tức trở thành một sự kiện lớn. Không phải vì lý do gì quá đặc biệt mà bởi vì trong công ty, từ trước đến nay chưa ai nghe nói rằng trợ lý Giang từng xin nghỉ một ngày nào, dù là vì bất kỳ lý do gì.
Mọi người không kìm được sự tò mò, đều bàn tán xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với trợ lý Giang.
Nhưng chẳng bao lâu, những câu chuyện phiếm ấy đã biến thành nỗi nhớ nhung dành cho anh.
Không ai nói trước cho họ biết rằng, khi không có trợ lý Giang, tổng giám đốc Tần lại khó ở đến vậy!!!
Từ khi trở về công ty, tổng giám đốc Tần luôn giữ vẻ mặt u ám, như thể viết rõ dòng chữ "tâm trạng rất tệ" lên khuôn mặt. Trong công việc, chỉ cần có chút sai sót, Tần Du sẽ không chút nể tình mà mắng một trận, rồi yêu cầu làm lại từ đầu.
Trong số tất cả mọi người, Phùng Tiệp là người cảm nhận rõ ràng nhất, bởi vì hôm qua cậu ta phải tạm thời thay thế vị trí của trợ lý Giang.
Thông thường, các tài liệu từ các phòng ban sẽ không được chuyển thẳng đến tổng giám đốc Tần, mà trước tiên phải qua tay trợ lý Giang. Anh ấy sẽ xem xét sơ lược một lần, đưa ra những đề xuất chỉnh sửa. Sau đó phân loại chi tiết rồi mới chuyển cho tổng giám đốc phê duyệt.
Và tài liệu mà cậu sắp xếp Tổng giám đốc Tần hoàn toàn không hài lòng.
Nhớ lại ánh mắt của Tổng giám đốc Tần nhìn cậu ta lúc đó, Phùng Tiệp bất giác cảm thấy tương lai mờ mịt. Nếu như trợ lý Giang xin nghỉ một hai tuần rồi quay lại, có lẽ cậu ta đã bị Tổng giám đốc Tần không thể chịu nổi mà sa thải rồi.
May mắn là chưa đến một ngày, trợ lý Giang đã quay lại công việc. Ngoài việc khiến tất cả mọi người trong công ty nhận thức "công ty không có trợ lý Giang thì không thể làm được" thì cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Giờ đây, Giang Hữu Linh đã trở lại, Phùng Tiệp như được ân xá, lập tức giao lại công việc cho anh: "Tài liệu cần chuyển giao tôi đã để trên bàn anh rồi."
Giang Hữu Linh gật đầu: "Chỉ có vậy sao? Tôi đã kiểm tra rồi, lát nữa sẽ tập hợp lại đưa cho Tổng giám đốc Tần. Có vài tài liệu cần sửa, cậu một lát đến phòng tôi lấy."
Phùng Tiệp: … Cái gọi là "chỉ có vậy" là sao?
Hôm qua, cậu ta đã mất vài giờ đồng hồ để sắp xếp, trợ lý Giang sáng nay vừa quay lại công ty đã xem hết rồi, còn viết ra ý kiến chỉnh sửa?
Đây chính là sự khác biệt giữa cậu và trợ lý Giang sao! Phùng Tiệp tự nhận chắc chắn không làm được điều này.
Giang Hữu Linh không biết Phùng Tiệp đang nghĩ gì, anh lên tiếng hỏi: "À, Tiểu Phương sao chưa đến?"
Phùng Tiệp im lặng một lát, khó khăn trả lời: "Tiểu Phương... đã nghỉ việc rồi."
Khi nói câu này, Phùng Tiệp không hiểu sao có chút hối lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Hữu Linh.
Lẽ ra, với thân phận của Tần Du và quy mô của Hoành Dư, công ty nên thành lập một văn phòng tổng giám đốc, chuyên phụ trách các công việc của anh.
Nhưng từ khi Tần Du lên nhậm chức, trợ lý của tổng giám đốc cũ - tức là trợ lý của cha Tần Du, vì nhiều lý do mà chuyển vị trí. Có người thì xin nghỉ, cuối cùng anh chỉ còn mỗi Giang Hữu Linh bên cạnh.
Trong suốt những năm qua, những công việc như pha cà phê cho tổng giám đốc, đặt vé máy bay, khách sạn, cho đến lịch trình cá nhân,... Tất cả đều do Giang Hữu Linh một tay làm. Tần Du cũng không có ý định thuê thêm người, vô tư đè ép một mình Giang Hữu Linh.
Khi mọi người trong công ty bàn tán sau lưng, ai nấy đều cho rằng: Dù công ty trả lương rất cao cho trợ lý Giang, nhưng Tần Du như vậy mà chèn ép cấp dưới thì thật là quá đáng.
Tuy nhiên, đối với người bị ép này, Giang Hữu Linh lại chưa bao giờ phàn nàn về sự sắp xếp vô nhân tính này.
Về một mặt nào đó, Giang Hữu Linh là một người rất đặc biệt trong toàn công ty.
Có thể có được sự đánh giá này, không chỉ vì vị trí công việc và năng lực của anh, mà còn vì anh luôn duy trì được sự hứng khởi và tinh thần làm việc dù làm việc suốt ngày đêm. Điều quan trọng hơn là, anh dường như không có tham vọng gì cả.