Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 1

Giang Hữu Linh mơ một giấc mơ.

Anh cuộn mình lại, người run rẩy không ngừng. Trước mắt là một màn tối mờ mịt, không thể nhìn rõ mình đang ở đâu. Anh chỉ có thể mơ hồ đoán ra mình đang ở dưới một cây cầu, từ âm thanh nước chảy gần đó. Cái anh có thể cảm nhận rõ ràng duy nhất chính là những hạt tuyết rơi trên người, đập mạnh vào cơ thể anh khiến cơn lạnh thấm vào tận xương tủy.

Trong hoàn cảnh đó, anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vải mỏng tanh hoàn toàn không đủ sức chống lại cái lạnh tê tái của gió.

Tại sao lại như vậy?

Giang Hữu Linh không hiểu được, anh là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tần Du, sao lại có thể rơi vào tình cảnh này?

Đúng rồi, Tần Du.

Vừa mới nghĩ đến cái tên này, một đôi giày da trắng tinh đã xuất hiện trước mắt anh.

Giang Hữu Linh khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với chủ nhân của đôi giày.

Anh đang cuộn mình trên mặt đất trong bộ dạng thảm hại. Trong khi Tần Du lại chỉn chu, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Một lúc sau, Giang Hữu Linh tưởng rằng Tần Du sẽ đến cứu mình. Nhưng ngay sau đó, anh chứng kiến Tần Du khẽ nhếch miệng cười.

Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của anh, Tần Du dường như... vui vẻ?

Chưa kịp để Giang Hữu Linh phản ứng, Tần Du đã quay lưng bỏ đi, không một chút lưu luyến.

Giang Hữu Linh há miệng, cố gắng lên tiếng gọi: “Tần Du”

Chưa kịp thấy phản ứng của Tần Du, cảnh tượng trước mắt đã tan biến như sương mù, hàng loạt thông tin ập vào trong đầu anh.

Giang Hữu Linh từ từ hồi phục ý thức, tiếp nhận lại các thông tin từ giác quan. Cảm nhận được mùi thuốc sát trùng trong không khí, anh biết mình đang ở bệnh viện.

Anh không vội mở mắt mà vẫn giữ chúng nhắm lại, đầu óc đang chạy nhanh để xử lý lượng thông tin bất ngờ này.

Anh đã làm việc nhiều năm, rèn luyện được khả năng trích xuất thông tin xuất sắc. Anh nhanh chóng làm rõ mớ suy nghĩ hỗn độn và rút ra trọng điểm của đống thông tin này.

Theo những gì anh nhận được, anh đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ có tên là “Cưng chiều tận trời của tổng tài bá đạo”, cuốn sách này khá dài. Nếu tóm gọn nội dung, đại khái là về một nam chính thụ hiền lành vào công ty, vô tình trở thành trợ lý tổng giám đốc. Anh đã cảm hóa được vị tổng giám đốc lạnh lùng, có quá khứ đau buồn, không thể tin tưởng ai này. Hai người họ quen biết nhau, vượt qua nhiều âm mưu, cuối cùng hạnh phúc sống bên nhau đến già.

Mặc dù Giang Hữu Linh công việc bận rộn, không có thói quen đọc tiểu thuyết. Nhưng anh cũng đoán được rằng câu chuyện này chắc chắn được nhiều người yêu thích, ví dụ như mấy cô gái trong công ty rất thích tán gẫu.

Nếu như nhân vật nam chính công trong câu chuyện này không mang tên của người mà Giang Hữu Linh quen thuộc thì mọi chuyện đã ổn hơn.

Nhân vật nam chính công trong cuốn tiểu thuyết này chính là sếp của anh: Tần Du.

Ban đầu, Giang Hữu Linh còn nghi ngờ liệu có phải chỉ là trùng hợp tên hay không. Nhưng khi đọc tiếp, anh phát hiện rằng, sau khi nhân vật nam chính thụ tốt nghiệp. Qua nhiều vòng thi tuyển, cuối cùng cũng vào làm việc tại Hoành Dư, công ty mà anh đang làm.

Càng khó chịu hơn là, anh còn nhìn thấy chính mình trong cuốn tiểu thuyết.