Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 46

Chương 46: Tình thú
Lấy sông Định Giới làm biên giới, nhân gian chia làm hai địa vực,

một

của đạo tu,

một

của ma tu.

không

biết trùng hợp hay cố ý, thế lực lớn nhất của hai phe

một

tên Cửu Nguyên Môn,

một

tên Cửu U Môn, nhưng mặc dù tên có chút tương tự, hoàn cảnh lại khác nhau hoàn toàn.

Cửu Nguyên Môn có thể phân



phải trái, tuyệt đối

không

động thủ nội chiến, nhìn bên ngoài rất hòa bình, Cửu U Môn ngược lại luôn đặt đấm đá lên đầu, cạnh tranh tàn khốc, gϊếŧ chóc

không

ngừng, kẻ mạnh là vua.

Cửa đá mở ra, Cửu U Môn chủ Thiên Nhai

đi

vào. Bên trong thạch thất trống rỗng, chỉ có

một

ngon lửa màu lam

đang

bập bùng cháy nằm ở vị trí trung tâm,

âm

trầm mà ma mị.

Thương Nhai

nhỏ

một

giọt máu vào lam diễm, lập tức cúi người bái hạ: “ Thuộc hạ cung nghênh Ma chủ!”

một

lát sau,

một

thanh

âm

trầm thấp vang lên: “ Gọi ta vào lúc này… nàng đến rồi?”

“ Tin tức vừa truyền đến, Nguyệt ma quân

đã

đến sông Định Giới, sau khi nàng bước vào Hỗn Độn biên giới

sẽ

trực tiếp được truyền tống đến đây.”

Hỗn Độn biên giới nguy hiểm tầng tầng, được xưng là đấu trường tu chân giới cũng

không

phải hư danh. Phàm là việc đềukhông



sự

tuyệt đối, khi đạo tu và ma tu liên thủ tạo ra biên giới

đã

lặng lẽ thiết hạ pháp trận truyền tống, có thể trực tiếp truyền tống sang bờ bên kia.

Nhưng pháp trận này

một

năm mới mở

một

lần, được nắm giữ bởi người đứng đầu hai phe.

Hơn nữa, chỉ cần

một

bên mở ra, tuyệt đối

sẽ

làm kinh động đến bên kia, có thể

nói

là chế ước lẫn nhau.

Phía

trên

ngọn lửa dần dần

hiện

lên

một

hư ảnh,

một

thân huyền y, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân như

một

bức tượng được tỉ mỉ mài dũa, mặc dù còn chưa

thật

sự

hiện

thân

đã

mang theo uy áp cường đại khiến thân hình Thương Nhai run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ còn cách cố gắng chống đỡ, chờ chỉ thị.

Trong mắt Lâu Dịch Dương có

một

tia hoài niệm và mong đợi,

hắn

hỏi: “ Việc lần trước giao cho ngươi thế nào rồi?”

“ Thuộc hạ

không

làm nhục sứ mạng!” Thương Nhai gật đầu, khó nén được kích động vung tay,

một

thân xác nam tử trưởng thành im hơi lặng tiếng xuất

hiện

trong

không

trung,

không

hề động đậy như

một

con rối được luyện chế…

trên

thực tế, cũng đúng là như vậy.

Lâu Dịch Dương nhếch môi, hư ảnh tiêu tán, ngọn lửa u lam cũng yếu ớt

đi

vài phần.

Thương Nhai duy trì tư thái cung kính, kiên nhẫn chờ, rất lâu sau, người nằm giữa

không

trung đột nhiên mở mắt,

nhẹ

nhàng đáp xuống đất, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ giống hư ảnh như đúc, chỉ thiếu

sự

uy áp đáng sợ kia.

Lâu Dịch Dương nhíu mày: “ Gửi thể

không

thể tránh khỏi việc thực lực yếu kém.”

Thương Nhai cảm thấy

thật

bất đắc dĩ. Lúc trước Ma chủ vứt cho

hắn

một

đống tài liệu lớn, lệnh

hắn

luyện chế

một

cố thể xác,

hắn

mất rất nhiều sức lực mới làm thực lực của cái thể xác này lớn mạnh, mạnh thêm

một

chút nữa chắc chắn

sẽ

kéo lôi kiếp đến… Ai ngờ, Ma chủ vẫn

không

hài lòng.

hắn

giải thích xong, Lâu Dịch Dương lắc đầu: “ Nhân giới

nhỏ

yếu hơn ta tưởng tượng.”

Thương Nhai thầm nghĩ: “ Đương nhiên rồi, nếu

không

đạo tu và ma tu cần gì phải dựa vào Tiên Ma giới…”

Thân là Ma chủ, hạ mình xuống nhân gian, Lâu Dịch Dương lại

không

bày ra đại giá gì cả, huống chi

hắn

phải dùng thủ đoạn lén tránh Thiên Đạo,

nói

không

chừng chỉ có thể chống đỡ vài ngày, xác thực

không

thể quá kiêu căng. Vì thế,

hắn

bảo Thương Nhai trước kia thế nào bây giờ vẫn thế,

không

cần thay đổi.

Mục tiêu chủ yếu của

hắn, vẫn là nhìn thấy Lâu Nguyệt Đồng.

Khi Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên bước vào Hỗn Độn biên giới, sau

một

khắc liền phát

hiện

có điểm

không

thích hợp, cũng may Lâu Nguyệt Đồng còn nhớ chuyện Thương Nhai

đã

đi

tìm nàng, vì thế còn có thể bình tĩnh.

Họ bị truyền tống đến thành trấn phồn hoa nhất của Cửu U Môn.

Đều là nhân giới nên hai bên sông Định Giới

không

khác nhau bao nhiêu, chỉ là

một

bên ngày dài đêm ngắn, bên còn lại ngày ngắn đêm dài, hơn nữa khắp nơi tràn đầy mùi máu tanh. Lâu Nguyệt Đồng hít

một

hơi

thật

sau, thổi thổi sợi tóc rũ xuống, cong tít mắt.

Trình Tử Xuyên

không

thể thích ứng, thần sắc ngày càng lạnh nhạt nhưng lại

không

biểu

hiện

ra ngoài.

Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng tươi cười lớn lối độc nhất vô nhị: “ Chào mừng đến địa bàn của ta, Trình đạo hữu.”

Ba chữ “Trình đạo hữu” được

nói

ra bằng giọng khàn khàn thong thả, mang theo ý trêu tức và

sự

ái muội nồng đậm.

Bề ngoài

hiện

tại của nàng

không

còn là tiểu



nương trước kia, động tác và vẻ mặt mang theo

một

cỗ khí chất, cộng thêm đôi mắt đào hoa, khi cười

thật

sự

khiến người ta lóa mắt, đẹp mị hoặc vô cùng, còn có thêm mười phần cường thế.

Trình Tử Xuyên cười cười đưa tay véo má nàng, giọng

nói

nhẹ

nhàng mà dung túng: “ Có cần ta biến ra cho nàng

một

cái vương miện

không, nữ vương đại nhân của ta?”

Lâu Nguyệt Đồng cười khúc khích, thuận thế dựa gần vào ngực

hắn, vuốt tay: “ Nhanh lên, biến ra cho ta!”

Nếu đây là địa vực của đạo tu, thân mật kiểu này sợ là

sẽ

dẫn người ta đến vây xem. Nhưng ở đây, việc này lại vô cùng bình thường, hơn nữa vô luận bàn về tướng mạo hay khí chất, hai người đều rất xứng đôi, vì thế liên tục nhận được

không

ít những ánh mắt hâm mộ.

Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, chỉ cười

không

nói.

Linh thú kéo xe từ từ tiến đến gần, những người xung quanh vừa nhìn thấy liền ào ào tản

đi.

trên

xe, huyền y nam tử nheo mắt chăm chú nhìn

một

màn kia, vẻ mặt thoáng chốc biến đổi.

“ Hử?” Lâu Nguyệt Đồng phút chốc ngẩng đầu.

Xe kéo dừng lại,

một

nam tử thân mặc huyền y bước ra, theo sau là Thương Nhai mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ. Lúc trước lời thề son sắt “Ta cũng chỉ lợi dụng

hắn” là của ai? Thời gian trôi qua còn chưa lâu

đã

biến thành cái dạng thân mật này,

nói

hai người

không

có quan hệ gì

hắn

cũng đều

không

tin!

Trình Tử Xuyên chống lại ánh mắt mang sát ý ngập trời của huyền y nam tử, vậy mà khi ánh mắt kia rơi xuống người Lâu Nguyệt Đồng, trong nháy mắt liền trở nên mềm mại.

hắn

mở miệng: “ Nguyệt Đồng!”

Lâu Nguyệt Đồng quan sát

một

lát, trong mắt xẹt qua

một

tia bừng tỉnh, lập tức cười lạnh: " Ngươi gọi ta là gì?"

Lâu Dịch Dương quan sát sắc mặt của nàng, ngoan ngoãn đổi giọng: "... Tỷ tỷ."

Thương Nhai nhìn vị Ma chủ của mình đường đường chính chính lộ vẻ ủy khuất, chấn kinh đến suýt rơi răng.

“ Kẻ sĩ xa nhau ba hôm cũng có thể thay đổi triệt để, huống chi bảy trăm năm

đã

trôi qua.” Lâu Nguyệt Đồng

không

biểu lộ tâm tình, thản nhiên

nói, “ Ma chủ

không

nhớ



vị tỷ tỷ này cũng

không

có gì là lạ.”

Công lực phòng ngự của tiểu ma nữ mạnh bao nhiêu, Trình Tử Xuyên là người có quyền lên tiếng nhất. Vì thế,

hắn

nhàn nhạt nhìn Lâu Dịch Dương đá vào cái đinh, dường như

không

nghe thấy hai từ làm người ta kinh hãi – “ Ma chủ”.

“ Đừng

nói

bảy trăm năm, dù là bảy ngàn năm, bảy vạn năm, ta cũng

sẽ

không

bao giờ quên Đồng tỷ tỷ!” Cảnh

một

nam nhân trưởng thành nghiêm túc gọi

một

thiếu nữ là “tỷ tỷ” nhìn qua có chút buồn cười, nhưng ai cũng

không

cười nổi. Thương Nhai mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe Lâu Dịch Dương

nói: “ Ân cứu mạng, trọn đời

không

quên.”

không

đợi Lâu Nguyệt Đồng mở miệng,

hắn

lại

nói: “ Ta hao hết tâm tư đến đây, chỉ vì muốn mang ngươi quay về Ma giới…”

“ Về Ma giới?” Lâu Nguyệt Đồng nghe được mấy chữ này, lạnh lùng

nói, “ Ban ngày

không

có hai mặt trời,

một

núi

không

có hai hổ, ngươi là chán chức Ma vương này rồi?”

Lâu Dịch Dương nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: “ Chức vị Ma chủ vốn là của ngươi, chỉ cần Đồng tỷ tỷ có thể trở về, ta nhất định

sẽ

trả lại Vương vị!”

Vẻ mặt Thương Nhai khẽ biến, cúi đầu.

Lâu Nguyệt Đồng nhìn

hắn

một

lúc lâu, đột nhiên sắc mặt hòa hoãn hơn hẳn, cười

nói: “ Lớn lên

không

tệ.”

Nàng chưa

nói

sẽ

tin lời Lâu Dịch Dương, cũng

không

nói

không

tin. Đứa trẻ này từ bé

đã

giảo hoạt, lớn lên còn có thể thànhthật

được sao? Đến nàng là người nuôi

hắn

lớn lên cũng

không

biết được.

Nụ cười này của nàng như

một

tín hiệu hòa hoãn, vẻ mặt Lâu Dịch Dương cũng dịu

đi, lại thấy Lâu Nguyệt Đồng chỉ chỉ Trình Tử Xuyên: “ Tỷ phu của ngươi, tự mình chào hỏi.”

Nàng thuận miệng để lại

một

vấn đề khó khăn,

nói

xong liền tiêu sái rời

đi.

Lưu lại hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau.

Bạch y như tuyết, huyền y như mực,

một

người lãnh đạm

không

gợn sóng,

một

người sát ý mãnh liệt. Có

một

câu

nói

thế này – nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, hai người này

đã

cùng nhau chết mấy ngàn lần rồi.