Chương 43: Đẩy ngã
Lục giới tuy lớn, nhưng người duy nhất có thể gϊếŧ được người, cho đến giờ cũng chỉ có ngươi mà thôi!Câu
nói
như ma chú chui vào tai Lâu Nguyệt Đồng, biến lòng dạ sắt đá của nàng thành
một
vũng nước.
Kết bạn với Thiên Bi, sinh ra từ thiên địa, thực lực phải mạnh đến mức nào? Lâu Nguyệt Đồng thân là đồ đệ có thể gϊếŧ đượchắn, chỉ sợ
sẽ
bị lời đàm tiếu của nhân gian chôn vùi.
Thiên địa lục giới, thần ma vi tôn, thần ma kính sợ, Thánh tôn tối cao… Đó chưa bao giờ, từ trước đến nay, là
một
câu
nóixuông.
hắn
bị hủy diệt
trên
tay nàng, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ bằng
một
câu “hắn
nguyện ý”, Lâu Nguyệt Đồng hiểu, nàng cái gì cũng hiểu.
Nhưng thế
thì
sao?
Vẫn là câu
nói
kia –
không
cùng chí hướng!
Lâu Nguyệt Đồng cố duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cương ngạnh
nói: “ Ta
không
cùng chí hướng với bất kì kẻ nào! Sống hay chết là chuyện giữa ta và
hắn,
không
cần người khác nhúng tay, ai muốn ngồi ngư ông đắc lợi cũng phải xem người đó có bản lĩnh này hay
không.”
hắn
nhất định
sẽ
chết, nhưng chỉ có thể chết
trên
tay nàng.
A Nguyên đột nhiên
nói
không
thành lời, nó biết trong lòng Lâu Nguyệt Đồng có tình, lại nhìn
không
thấu đó là loại tình cảm gì,
không
phản bác được, đành để nàng rời
đi.
Kim ấn lóe lên, dần dần biến mất.
Cửu Nguyên Sơn, mây mù che khuất đỉnh núi, ngọn núi lớn nhất yên tĩnh và trang nghiêm hơn bình thường.
Chủ nhân chín ngọn núi đều tập trung ở đây,
một
lát sau, chưởng môn và chủ nhân những ngọn núi đều cúi người hướng về người vừa đến: “ Tiểu sư thúc!”
Trình Tử Xuyên gật đầu đáp lễ, Huyền Dự bất mãn mở miệng: “ Sư muội tuổi tác
không
còn
nhỏ, bối phận tuy cao nhưngkhông
thể lúc nào cũng bắt chưởng môn chờ lâu như vậy!”
hắn
không
đề cập đến chính mình, chỉ đề cập đến chưởng môn.
Chưởng môn hiểu chuyện,
không
đợi Trình Tử Xuyên lên tiếng
đã
nói: “ Tiểu sư thúc trường kiếm thiên hạ, trảm
yêu
trừ ma làm rạng danh Cửu Nguyên,
không
như các vị sư thúc sư bá hàng năm chỉ ở Cửu Nguyên Sơn, đến muộn
một
lát cũng là chuyện thường… Huyền Minh sư bá, người thấy có đúng
không?”
Huyền Minh là sư huynh Huyền Dự,
hiện
nay có bối phận cao nhất Cửu Nguyên Sơn, là
một
lão giả mặt mũi hiền lành, luôn cùng chưởng môn làm người hòa giải. Lão rất thích "Thanh Gia", nghe vậy liền gật gật đầu, cười tủm tỉm
nói: “ Chờ
một
chút mà thôi, vừa vặn có thể ngắm phong cảnh,
không
có gì đáng ngại,
không
có gì đáng ngại cả.”
Trình Tử Xuyên đáp: “ Ta đồng ý với Huyền Minh sư huynh.”
Huyền Dự nổi cáu.
Chưởng môn nhân cơ hội
nói
chính
sự: “ Hôm nay mời chư vị đến đây, là vì ta nhận được lệnh truyền xuống từ Tiên Giới.”
Nghe xong, khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, rửa tai lắng nghe.
“ Tiên Đế có lệnh, toàn lực tìm kiếm Thánh tôn chuyển thế, chuẩn bị ứng đối kiếp nạn lớn!”
Chưởng môn lời ít mà ý nhiều, nhưng nghe được lệnh này, sắc mặt mọi người đại biến.
Bàn tay cầm kiếm của Trình Tử Xuyên nắm chặt,
không
biến sắc
nói: “ Lục giới đều biết, Thánh tôn
đã
hoàn toàn lạc hạ bảy trăm năm trước.”
Hoàn toàn lạc hạ cũng có nghĩa là hồn phi phách tán,
không
thể nào chuyển thế.
Thần sắc chưởng môn buồn bã, gật đầu lại
nói: “ Tiên Đế
đã
ra mệnh lệnh này, hẳn
sẽ
không
sai. Thánh tôn… cũng nên quay về, bảo vệ lục giới, bảo vệ thiên địa.”
Trình Tử Xuyên thu lại tầm mắt, ánh mắt
không
gợn sóng.
Mọi người xung quanh nghe xong, đầu tiên khϊếp sợ, sau đó lập tức mừng rỡ.
Lục giới đại loạn, nhân giới tối nguy.
Nếu Thánh tôn trở về, Thiên Bi
sẽ
được hồi phục, cũng có thể quay lại
sự
phồn thịnh của bảy trăm năm trước.
Huyền Minh buông tiếng thở dài: “ Như thế
thật… quá tốt.”
Chưởng môn vung tay lên, giữa
không
trung xuất
hiện
một
mặt kính cổ,
hắn
cười
nói: “ Đây là Chuyển Luân Kính Tiên Đế đồng thời gửi xuống, có tác dụng như Tam Sinh đài của Minh giới, dùng để tìm kiếm kiếp trước,
sẽ
có phản ứng với Thánh tôn chuyển thế.”
nói
xong, Chuyển Luân Kính lần lượt chiếu lên những người đứng đây, cuối cùng chiếu lên người Trình Tử Xuyên. Trình Tử Xuyên thản nhiên hỏi: “ Rồi sao?”
Lần này, Chuyển Luân Kính dừng lại trong
một
khoảng thời gian dài, nhưng vẫn
không
hề phản ứng.
Chưởng môn thu hồi, trêu chọc
một
câu: “ Xem ra chúng ta đều
không
phải.”
“ Nếu là Thánh tôn chuyển thế, nhất định
sẽ
có thiên phú lỗi lạc, căn cốt tuyệt hảo.” Huyền Dự
nói, “ Chưởng môn có thể dùng Chuyển Luân Kính chiếu lên các đệ tử, nếu
không
có, hãy truyền sang các môn phái khác.”
Huyền Minh gật đầu
nói: “ Chuyện này như mò kim đáy biển, nhất định phải
đi
từng bước
một.”
Chưởng môn đồng ý, quay sang
nói
với Trình Tử Xuyên: “ Tiểu sư thúc nếu gặp được người tài khi xuống núi cũng nên chú ýmột
chút.”
Trình Tử Xuyên đáp: “ Được.”
Sau khi xuống núi, Thanh Gia mặc đạo phục trắng như tuyết biến mất, Trình Tử Xuyên mặc thanh sam mờ ảo xuất
hiện.
“ Tử Xuyên, ngươi lăn qua lăn lại hai thân phận như vậy, liệu
một
ngày nào đó có thể
sẽ
nhầm
không?” Phù Tang
hiện
thân từ trâm gỗ, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên như có
một
đóa hoa
đang
mọc
trên
mặt
hắn
vậy.
Trình Tử Xuyên sờ mặt, lắc đầu
nói: “ Còn tốt.”
Phù Tang cười vỗ vai
hắn: “
âm
Dương Bội quả
thật
rất tuyệt diệu, Chuyển Luân Kính cũng
không
nhận ra hơi thở của ngươi.”
Trình Tử Xuyên dừng
một
chút: "Ngươi
không
kinh ngạc sao?"
“ Kinh ngạc cái gì? Thân phận của ngươi?" Phù Tang nhún vai, “ Ngươi là tu sĩ bình thường cũng được, là Thánh tôn chuyển thế cũng được, trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn vẫn là tên nhóc tâm cao ngút trời kia…”
Phù Tang chân thành
nói: “ Thánh tôn phải gánh
trên
lưng trăm dân trăm họ lục giới, rất mệt mỏi...
hiện
tại ngươi chỉ là Trình Tử Xuyên, có thân nhân, cũng có bằng hữu.”
Trình Tử Xuyên nghe vậy khẽ mỉm cười, chậm rãi bước
đi,
không
lên tiếng.
Phù Tang thầm nghĩ: “ Con người
một
khi lớn lên nhất định
sẽ
mất
đi
thứ gì đó, những gì Trình Tử Xuyên phải đối mặt đều ép người ta đến
không
thở nổi. Nếu Trình Yến và Phó Tiếu Lăng còn ở đây
thì
tốt, ít nhất
hắn
còn có chút an ủi…”
Dường như nhìn ra
hắn
đang
suy nghĩ gì, Trình Tử Xuyên ung dung
nói: “ Phù Tang, ngươi
không
cần lo lắng cho ta, takhông
phải
hắn."
Trong mắt Phù Tang đột nhiên xẹt qua
một
tia khổ sở,
nhẹ
nhàng “ừ”
một
tiếng, quay về trâm gỗ.
Trình Tử Xuyên đem chuyện Thánh tôn chuyển thế hoàn toàn quẳng ra sau đầu,
hiện
tay
hắn
phải tìm tiểu ma nữ, thực
hiệnlời hứa đưa nàng đến biên giới, nếu
không
chắc chắn nàng
sẽ
giận.
Nghĩ đến bộ dạng tức giận đến đỏ mặt của Lâu Nguyệt Đồng, Trình Tử Xuyên nhếch môi, vô cùng vui vẻ.
Nhưng
hắn
đi
qua Thiên Lâm Thành lại
không
phát
hiện
ra bóng dáng Lâu Nguyệt Đồng, hỏi qua Phó Diễn Chi, họ cũng đềunói
không
thấy nàng quay về.
Trình Tử Xuyên cũng
không
vội, sử dụng khế ước, cảm ứng
đi
tìm nàng.
Trời tối, rừng cây ngoài thành xào xạc trong cơn gió, thiếu nữ váy đen như hòa làm
một
thể với bóng đêm, ánh trăng chiếu xuống, soi sáng dung nhan tinh xảo của nàng, đôi mắt đen sâu hun hút, nguy hiểm nhưng mê người.
Khuôn mặt nàng vẫn quá trẻ con, vì thế
sự
mị hoặc
trên
người liền bớt
đi
nhiều.
Trình Tử Xuyên dừng lại trước mặt nàng: “ Tại sao lại ở đây?”
Lâu Nguyệt Đồng quan sát
hắn
như đây là lần đầu tiên gặp mặt,
một
lúc sau ngoắc ngoắc ngón tay: “ Ngươi lại đây.”
Trình Tử Xuyên thu lại cảm giác cảnh giác mãnh liệt, đến gần
một
chút, cúi đầu là có thể nhìn được đỉnh đầu nàng.
Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên duỗi tay ôm lấy cổ
hắn, dùng sức kéo khiến
hắn
ngã nhào xuống đất. Ánh mắt nàng lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm
nói: “ Ngươi biết
không? So với A Nguyên, ta tin tưởng trực giác và phán đoán của mình hơn.”
Trình Tử Xuyên hai tay đưa lên đỡ eo nàng, giọng
nói
nhàn nhạt: “ Chuyện gì?”
“ A Nguyên
nói
ngàn vạn lần
không
phải ngươi, nhưng ta vẫn cảm thấy…” Nàng gằn từng chữ, "Chính là ngươi!"
Trình Tử Xuyên gọi tên nàng: “ Lâu Nguyệt Đồng!”
“ Trình Tử Xuyên.” Nàng cũng gọi tên
hắn, “ Khế ước thượng cổ giữa chúng ta như
một
trò đùa, hạn chế ngươi, cũng hạn chế ta. Ngươi yên tâm, tạm thời ta
sẽ
không
gϊếŧ ngươi, ta chỉ muốn xác thực
một
chuyện…”
Lời
nói
của Lâu Nguyệt Đồng có thể tin được sao? Ít nhất lúc này Trình Tử Xuyên
không
tin.
Vì nàng còn chưa dứt lời, sau
một
khắc
đã
hung hăng cắn lên huyết mạch
trên
cổ
hắn, máu toàn thân
hắn
cuồn cuộn chảy
đi,không
như trước kia, lần này,
rõ
ràng là nàng muốn mạng
hắn!