Chương 39: Thần quân
Mây tụ lại che khuất ánh sáng mặt trời, sắc trời bỗng trở nên ảm đạm.Tất cả những người xung quanh đều như bất động trong
một
khắc đó – trừ Lâu Nguyệt Đồng!
Trình Diệu đột nhiên lui lại mấy bước, đưa tay làm
một
động tác quỷ dị - nắm
thật
chặt cổ mình, dường như
đang
không
thở ra hơi: “ Vì… vì sao?”
Trình Tử Xuyên
không
động đậy, tay áo bay trong gió phát ra tiếng vù vù, Xích Hoàng Kiếm trong tay khẽ rung động.
hắnkhông
nhanh
không
chậm
nói: “ Yên tâm, ngươi
sẽ
không
chết.”
nói
rồi, bàn tay
hắn
cầm kiếm phong nhanh chóng vẽ lên
một
đường, huyết châu
hiện
lên tứ phía. Xích Hoàng Kiếm đỏ lên như
đang
có
một
ngọn lửa bùng cháy,
không
ngừng lắc lư như
đang
muốn chọc thủng
một
sự
trói buộc nào đó!
Trình Diệu kêu lên
một
tiếng ngắn ngủi,
hắn
chỉ cảm thấy cơ thể mình giống hệt Xích Hoàng Kiếm, có thứ gì đó như
đangmuốn thoát ra.
“ Trước đây rất lâu, Thần giới có
một
vị Chiến Thần uy danh hiển hách, khổ nỗi
hắn
không
tìm được binh khí vừa tay.
hắn
tìm ngàn năm, cuối cùng khi đến ranh giới Thần - Ma liền tìm được
một
khối nham thạch, hao hết tâm sức đúc thành
một
thanh thần kiếm tuyệt thế. Chiến Thần mừng rỡ, đem thần kiếm luyện thành
một
món thần khí.
hắn
rất muốn thử uy lực của thanh kiếm này, đáng tiếc sau đó xảy ra lôi kiếp, Thiên Bi hình thành, chiến tranh nổ ra. Chiến Thần
đi
vào cõi hư vô, thần kiếm cũng
không
được biết đến, cứ như vậy yên lặng rơi xuống.”
“ Bí mật của Thần giời, tại sao ngươi lại biết?
nói
cho ta chuyện này có ích gì?”
Trình Tử Xuyên nhìn
hắn
như
đang
nhìn
một
tên thiểu năng trí tuệ, giọng
nói
cũng nhạt
đi: “ Xích Hoàng Kiếm, chính là thanh thần kiếm ta
nói
tới.”
Trình Diệu nghẹn
một
cái, đột nhiên phá lên cười,
một
bên cố thở
một
bên cười nhạo: “ Thần khí bổn mạng của Chiến Thần nhận ta làm chủ nhân, chẳng lẽ ngươi
đang
định
nói
ta là Chiến Thần chuyển thế? Lời
nói
này đem
đi
lừa trẻ con ba tuổi cũngkhông
nổi, còn dám mang đến lừa ta?”
Trình Tử Xuyên
không
để ý tới
hắn, tiếp tục
nói: “ Thần khí bổn mạng đồng mệnh tương liên,
một
khi bị người ta tước đoạt, dù là Thần
đi
nữa cũng
sẽ
tổn thương nguyên khí nặng nề, cảnh giới tu luyện rớt xuống…”
Theo lời trần thuật
nhẹ
nhàng của
hắn, màu đỏ nhanh chóng bao trùm toàn bộ Xích Hoàng Kiếm, thân kiếm chợt phát ra ánh sáng cực lớn, bỗng chốc thoát khỏi tay Trình Tử Xuyên. Cùng lúc đó, thân thể Trình Diệu chấn động, hoàn toàn ngã xuống.
Chỉ là sau đó
một
lát, Trình Diệu lại đứng lên, nhưng người đứng lên kia, tựa hồ như
không
phải là
hắn.
Khuôn mặt vẫn tuấn tú lãnh ngạo như trước nhưng
không
còn tâm cao khí ngạo, mà mang theo
một
loại ngạo nghễ khó
nói. Theo
một
mức độ nào đó, Trình Tử Xuyên thường xuyên được chứng kiến vẻ mặt này khi
đi
cùng với tiểu ma nữ.
Hiển nhiên, dung mạo cũng như khí chất của Trình Diệu tăng lên vài lần.
“Trình Diệu” mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy ý tứ hàm xúc.
Thần sắc Trình Tử Xuyên lại hoàn toàn lạnh xuống, trong mắt
hiện
lên
một
tia đùa cợt và thương cảm: “ Ta vốn
đang
suy nghĩ, Trình Diệu chỉ là
một
tu sĩ bình thường, tại sao có thể dung hợp với đạo cốt bẩm sinh? Quả nhiên, Trình Diệu cũng chỉ làmột
cái tượng gỗ,
một
thứ giúp ngươi giấu diếm thiên cơ, gửi thể tại nhân gian.”
Trình gia chỉ biết
hắn
là người mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, được Thừa Thiên chiếu cố, mưu đoạt căn cốt của
hắn
thay thế cho Trình Diệu nhưng lại
không
nghĩ qua,
đã
là căn cốt đạo thể bẩm sinh, người bình thường sao có thể nhận?
Ánh mặt “Trình Diệu” chợt lóe,
hiện
lên vài phần ngạc nhiên nghi ngờ.
Trình Tử Xuyên đoán
không
sai, Trình Diệu kia
không
phải Trình Diệu, nhưng “Trình Diệu” này lại
không
cách nào xác định Trình Tử Xuyên đến cùng biết
rõ
bao nhiêu.
“ Vì thế ngươi mới cố ý đoạt Xích Hoàng Kiếm, bức bản quân
hiện
thân?”
hắn
lạnh lùng, “ Ngươi
đang
tự tìm đường chết.”
Trình Tử Xuyên
nói: " Phải
không? Vậy ngươi tới gϊếŧ ta thử xem."
"Trình Diệu" đứng ở đằng kia lại
không
động đậy,
không
phải
không
muốn, mà là
không
dám.
Thiên Bi dù có vết rách, nhưng chỉ cần
không
bị hủy diệt hoàn toàn
thì
sinh linh lục giới nhất định phải tuân theo quy tắc tuần hoàn, thực lực càng mạnh càng bị hạn chế, nếu
không
hắn
cũng
không
cần mượn đến thân thể của Trình Diệu.
" Sợ sao?" Trình Tử Xuyên thần sắc lãnh đạm, khí thế hoàn toàn
không
thua người đối diện, chậm rãi
nói, “ Chiến Thần
đãtừng đánh đâu thắng đó của lục giới, Thần quân khiến Ma tộc nghe thấy tên cũng
đã
sợ mất mật trong cuộc Chiến Thần – Ma thượng cổ, vậy mà lúc này, ngay cả
một
người bình thường như ta cũng
không
dám gϊếŧ?”
“ Ngươi
không
cần dùng mánh khóe miệng lưỡi, bản quân
sẽ
không
trúng kế khích tướng của ngươi.” Dưới thế xác của Trình Diệu, Chiến Hoàng Thần quân dường như có thể nhỉn ra người áo xanh kia chính là
sự
tồn tại tối cao của lục giới bảy trăm năm trước. Đồng tử
hắn
co lại: “ Ngươi… nếu là người bình thường, bản quân cũng
không
cần nhọc lòng!”
Vì sao
không
thể hoàn toàn hủy diệt
hắn? Vì sao còn có thể chuyển thế?
Chiến Hoàng Thần quân
không
hiểu sao bắt đầu cảm thấy vô cùng phức tạp.
" Ta
không
phải người bình thường?" Trình Tử Xuyên như châm biếm mà
không
phải châm biếm, “ Vậy ngươi
nói
xem ta là ai?”
“ Nếu ngươi
đã
biết
rõ
nhiều chuyện như vậy, cần gì phải giả ngốc?” Chiến Hoàng Thần quân nắm chặt Xích Hoàng Kiếm nhưđang
che giấu tâm tình nào đó, gằn từng chữ, “ Ngươi và ta đều
đã
hiểu
rõ
- - Thánh tôn chuyển thế!”
“ Thánh tôn chuyển thế? Danh tiếng
thật
lớn!” Trình Tử Xuyên hờ hững
nói, “ Nghĩ đến chuyện này, ta
thật
sự
cảm thấy oan uổng. Ta
không
mảy may nhớ gì hết, lại vô duyên vô cớ vì cái danh tiếng này mà mất cha mất mẹ, mất cả căn cốt, suýt nữa bỏ mạng. Ngươi cũng
thật
nhát gan,
một
Thánh tôn lạc hạ, rời khỏi Thiên Ngoại Thiên
đã
nhiều năm như vậy vẫn còn đuổi gϊếŧ chuyển thế của
hắn, cuối cùng ngươi
đang
sợ điều gì?”
“ Sợ?" Chiến Hoàng Thần quân hừ lạnh
một
tiếng, "Bản quân cho tới bây giờ đều
không
sợ điều gì, chỉ hy vọng... ngươi vĩnh viễn biến mất!"
Trình Tử Xuyên từ chối cho ý kiến, cũng
không
tiếp tục chọc vào chân đau của
hắn, ngược lại hỏi
một
vấn đề khác: “ Hồn phách cha mẹ ta ở đâu?”
Chiến Hoàng Thần quân kinh ngạc liếc
hắn
một
cái,
không
ngờ Trình Tử Xuyên còn biết
rõ
cả chuyện này.
Tu sĩ nhân gian sau khi chết
đi, hồn phách
sẽ
được đưa xuống Minh giới để nhập luân hồi. Trình Yến và Phó Tiếu Lăng có công nuôi dưỡng Trình Tử Xuyên, tích được công đức, vốn có thể chuyển thế bình an.
Lúc trước Trình Tử Xuyên có
nói
với Lâu Nguyệt Đồng, Cửu Nguyên Sơn nơi duy nhất trong nhân giới có thể lên Tiên giới, xuống Minh giới. Sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ say bảy năm,
hắn
lấy thân phận Thanh Gia lặng lẽ
đi
tìm quanh Minh giới
mộtlượt, biết được hồn phách của cha mẹ
đã
bị người ta bắt trói,
không
được nhập luân hồi.
Khi đó
hắn
liền hiểu ra, sau lưng Trình gia chỉ sợ còn
một
đôi tay khác thao túng, thứ
hắn
phải đối mặt còn phiền toái hơnmột
Trình gia nho
nhỏ
rất nhiều.
Chiến Hoàng Thần quân cười mà như
không
cười
nói: “ Có tình có nghĩa như vậy, quả nhiên chỉ là
một
chuyển thế. Thánh tônthật
sự
sẽ
không
để ý đến hai con kiến hôi!”
“ Ta
không
phải là
hắn, điểm này ta đồng ý.” Trình Tử Xuyên
không
mặn
không
nhạt phản kích, “ Nhưng cũng là vì ta là chuyển thế của
hắn
nên ngươi mới có dũng khí gây chuyện,
không
phải sao?”
“ Thế
thì
sao? Ngươi muốn làm giao dịch cùng ta? Dùng mạng sống của chính mình đổi lấy hồn phách của hai con kiến hôi?”
Trình Tử Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, tỉnh táo lạ thường: “ Bản thân quá ngu ngốc cũng
không
nên suy bụng ta ra bụng người.”
âm
thanh vừa dứt, bầu trời
âm
u đột nhiên xuất
hiện
tiếng sấm vang dội.
"Trình Diệu" liền biến sắc - -
hắn
là Chiến Thần của thần giới, đương nhiên biết việc mượn thân thể Trình Diệu chỉ giấu được nhất thời, nhưng
không
ngờ còn làm kinh động đến cả Thiên Đạo, bản thể tại Thần giới nhất định cũng
sẽ
bị tổn thương. Trình Tử Xuyên biết chuyện này,
hắn
chỉ đến đây để chứng thực và phỏng đoán,
không
phải muốn chính thức giao đấu.
Nhưng nếu
đã
đi
đến bước này, Chiến Hoàng Thần quân cũng
sẽ
không
vô lực quay về,
hắn
không
thể tặng
không
Trình Tử Xuyên
một
cơ hội trưởng thành!
Ánh mắt
hắn
rơi xuống Lâu Nguyệt Đồng
đang
đứng phía dưới lôi đài, duỗi tay ra xa điểm
một
cái, khóe miệng nhếch lên thành
một
nụ cười lạnh: “ Trình Tử Xuyên, đây là lễ vật cho ngươi.”
Trình Diệu chấn động, ngã gục xuống. Cùng lúc đó, Thiên Lôi cảm nhận được
một
sự
tồn tại nghịch thiên,
không
chút do dự bổ sét xuống, lôi đài ầm ầm sụp đổ, thứ vô hình xẹt qua người Trình Diệu lặng lẽ biến mất.
Lâu Nguyệt Đồng lúc này liền cảm thấy có chuyện gì đó
không
ổn, nàng thử chọc thủng đám sương mù, đứng từ xa nhìn hai người giằng co
nói
chuyện với nhau. Nhưng nàng cách họ quá xa,
không
nghe được họ
nói
gì cả.
Đúng lúc nàng
đang
hoài nghi, “Trình Diệu” kia liền quay lại chỉ thẳng vào nàng. Đó
không
phải sát chiêu, nàng hoàn toànkhông
nhận ra đó là thứ gì. Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, cũng
không
phát
hiện
ra bản thân có chỗ nào
không
ổn.
Cho đến khi những người xung quanh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nguyên
một
đám còn
không
rõ
chuyện gì
đang
xảy ra,đã
thấy Thiên Lôi bổ
một
tia sét khổng lồ xuống.
Thậm chí việc này còn khiến cảnh giới họ phải khổ sở áp chế bất ngờ bị buông lỏng, kéo lôi kiếp tới.
Lôi kiếp bổ xuống
một
nửa số tu sĩ
đang
có mặt ở đây, tất cả đều như đại họa, tình huống hỗn loạn
không
sao kể xiết!