Hoan Lạc Tụng

Chương 1

Chương 1
Đàm Tông Minh thấy Andy cương quyết thì không thể không vứt bỏ mánh khóe đã dày công chuẩn bị đi được. Anh đặt một xấp tài liệu bản sao trước mặt Andy. “Xem kĩ cái này đi, em chỉ có duy nhất con đường về nước thôi.”

Andy mỉm cười, “Lão Đàm, hà tất phải như thế.” Nhưng cô vẫn mở bản sao tài liệu ra xem. Làm khó lão Đàm không ngại đường xa mang theo một viên gạch giấy dày như vậy đến, hơn nữa Andy và Đàm Tông Minh đã song kiếm hợp bích trong công việc từ lâu, phối hợp ăn ý, tình cảm sâu sắc, cô không có lý do từ chối lão Đàm, tuy về nước không hề có sức hấp dẫn nào đối với cô. Cô là một cô nhi, cô coi bốn bể là nhà, còn New York là nơi cô thân thuộc nhất trong cuộc đời này, cảm giác quen thuộc vừa là cảm giác an toàn, cô cần có sự an toàn. Thế nhưng, lật được mấy trang, khuôn mặt gầy gò của Andy đột nhiên biến sắc.

“Đây là danh sách tất cả bé trai sinh năm 1983 ở quê em?”

“Nói chính xác hơn, đây là danh sách tất cả những bé trai sinh năm 1983 được Cục công an thành phố làm thủ tục đăng ký khai sinh.”

“Ý… ý anh là… Trong này có em trai em?”

“Đúng. Trong này có tiền đề: Một, ký ức lúc em ba tuổi bắt buộc phải chuẩn xác. Sự thật đã chứng minh em là một thiên tài IQ cao, tính chính xác của trí nhớ em không cần phải nghi ngờ gì nữa. Vậy đầu tiên chúng ta khoanh vùng hai yếu tố: Con trai, sinh năm 1983; Hai, trong trí nhớ của em, người phụ nữ ôm đứa em trai vừa mới được sinh ra của em đi nói giọng địa phương, người phụ nữ đó như bắt được vàng, trực tiếp gọi em trai em là con trai. Vì vậy anh lại khoanh vùng thêm yếu tố thứ ba, là một người phụ nữ địa phương đã trộm em trai em, không xuất phát từ mục đích buôn bán mà là trộm về nuôi như con trai nhà mình. Do vì năm 1983 sự dao động dân số trong nước rất thấp, người anh ủy thác sau khi điều tra vẫn chưa tìm thấy gia đình thích hợp chuyển khỏi quê nhà em vào năm 1983, do vậy anh giả định em trai em vẫn còn ở quê, được người ta nhận làm con nuôi, dưới chính sách hộ tịch nghiêm ngặt năm đó, đã làm thủ tục đăng ký khai sinh hợp pháp vào năm 1983.”

Đàm Tông Minh bình tĩnh như tằm nhả tơ, giống như đang bàn bạc dự án trị giá mười triệu tệ với Andy trước kia. “Người bạn mà anh ủy thác nói, những người vẫn sống cho đến nay đều nằm trong này. Còn bước điều tra chứng nhận tiếp theo cần có sự phối hợp của em. Anh thấy, Andy, bức màn lớn đã kéo lên rồi, nhân vật chính phải đứng ở giữa sân khấu. Về nước đi.”

Andy không trả lời, tâm tư của cô đã bay về cách đây hơn hai mươi năm, một đêm đông khốn đốn tứ bề… Tối đến mức giơ tay ra không thấy đủ năm ngón… Tiếng gió thê lương xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ… “Đêm nay chắc phải sinh rồi, mau, cố lên.”… “A, con trai.” … “Con trai, con trai tôi, con trai cưng của tôi…” … Tiếng khóc của em bé cùng tiếng bước chân lộn xộn xa dần… Người phụ nữ vẫn tiếng cao tiếng thấp gào to… Đầu đau như búa bổ, đói không chịu nổi, mê man thϊếp đi… Tỉnh lại, Andy bé bỏng đã ở trong Viện phúc lợi nhi đồng. Sau này Andy tìm đọc danh sách của Viện phúc lợi nhi đồng, thời gian vào viện của cô là ngày 4 tháng 2 năm 1983, lập xuân âm lịch, vì vậy viện trưởng đặt tên cho cô là Hà Lập Xuân. Lập xuân, cũng chính là ngày mẹ cô qua đời. Dù là thiên tài như Andy, những gì cô có, cũng chẳng qua chỉ là mảnh vỡ ký ức hiếm hoi như vậy mà thôi.

“Em về nước!” Andy mạnh mẽ uống một hớp nước, hít thở sâu ba cái, rồi uống thêm một hớp nước nữa, rồi lại hít thở sâu… Đàm Tông Minh hiểu đối tác trong quá khứ này khi gặp phải áp lực hay phiền não sẽ luôn dùng việc uống nước và hít thở sâu để khống chế tâm trạng, nhưng hôm nay anh khuyên cô: “Thất tình lục dục phát tác một chút cũng không sao, bây giờ cũng đâu phải giờ làm việc.”

Andy nhanh chóng bình tĩnh trở lại không bắt bẻ, mà chuyển sang chủ đề khác, “Lão Đàm, giúp em tìm một tiểu khu hạng trung, diện tích đủ ở là được, cách bãi đậu xe ở công ty chưa đến nửa tiếng, cửa ra vào tiểu khu canh giữ nghiêm ngặt, trị an tốt. Em sẽ lập tức làm thủ tục từ chức bàn giao công việc ở bên này, trong vòng hai tháng là có thể nhận việc mới.”

“Anh sẽ chuẩn bị cho em một căn nhà tốt hơn, tin là em cũng mua nổi. Bây giờ trong nước giá nhà vững chắc, coi như đầu tư cũng có lợi.”

“Không, không, bây giờ nơi ở dân số thưa thớt ít ỏi, rất hối hận vì đã mua một nơi không dân cư như thế này. Em thích không khí náo nhiệt.”

Khúc Tiêu Tiêu về nhà trong tình trạng hoa tàn liễu rũ, khép nửa mắt ném chìa khóa xe lên bàn, lười mở đèn, chỉ dựa vào tia sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ vào sạc pin cho chiếc điện thoại đã hết pin cả đêm. Cô mặc chiếc đầm thắt lưng đương mùa, dây buộc eo, tóc dài thướt tha, một đêm hoan lạc không hề để lại dấu vết trên làn da trẻ trung của cô, chỉ có điều… cô muốn làm vẻ mặt ủ rũ chán chường, cô còn đặc biệt dán lên khóe mắt một chuỗi kim cương giả giống như những giọt nước mắt.

Trên điện thoại có SOS của mẹ, Khúc Tiêu Tiêu đã ngã rạp xuống giường đành phải gắng sức ngồi dậy, đi ra sân thượng châm điếu thuốc, gọi điện lại cho mẹ. Lúc này, người mẹ trong nước chắc đang tắm nắng sau buổi trưa. Mẹ cô là kiểu nữ cường giải quyết mọi chuyện gọn nhẹ không tính thiệt hơn, mẹ liên tục gửi SOS, chắc chắn có chuyện lớn. Quả nhiên, bà Khúc thậm chí chưa kịp hỏi con gái tại sao lại gọi điện vào sáng sớm, mà vừa nghe máy đã đi thẳng vào chủ đề chính.

“Mẹ là người chết, lại mới biết hai thằng con kia của bố con sớm đã đến Thượng Hải định cư, còn mỗi đứa một căn townhouse, mỗi đứa một chiếc xe hơi trăm vạn…”

Khúc Tiêu Tiêu ngây người, từng tế bào trên người bỗng tỉnh táo toàn diện trong phút chốc. “Sao mẹ không nắm quyền quản lý tài chính, những tài sản này là do mẹ và bố cùng gây dựng nên, sau này để lại cho con, họ dựa vào cái gì chứ.”

“Làm vợ người ta, đặc biệt là sau khi trở thành bà già xấu xí, trong cái nhà này làm gì còn có nhân quyền. Bố con mẹ quản không nổi, tuy chúng ta không phải nhà giàu có, nhưng cũng gọi là gia đình danh giá, chút tri thức của mẹ con đây đã không lừa được ai nữa rồi. Con về đi, nếu không gia sản sẽ bị nhà bên đó dọn sạch mất.”

Khúc Tiêu Tiêu kê đầu lên lan can đúc lạnh lẽo, ép buộc bản thân tập trung tinh thần nghe mẹ nói. Thật ra, so với bạn bè ở đây của cô, nhà cô không gọi là giàu có, nhà cô cũng không có người làm quan, nhà cô chỉ có gia sản không nhiều do bố mẹ vất vả hai mươi năm trời kiếm được. Trong lòng cô biết rất rõ, hai căn townhouse và hai chiếc xe hơi trăm vạn ở Thượng Hải là một lát thịt dày trong gia tài. Mà kẻ cướp đi lát thịt đó là hai đứa con trai vợ trước của bố, lát thịt đó giống như bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không về. Cô không thể khoanh tay đứng nhìn, cô phải bảo vệ tài sản của nhà mình.

Khúc Tiêu Tiêu rít một hơi thuốc thật dài, “Mẹ, con sẽ lập tức về nhà, vào công ty làm việc.”

“A…” bà Khúc mới hoan hô một tiếng, rồi liền bình tĩnh trở lại, “Rất tốt, con về đi, mẹ chuẩn bị biệt thự siêu xe cho con, đương nhiên sẽ hơn hai anh em kia một bậc.”

“Không, mẹ, mẹ chuẩn bị cho con một chỗ ở tiểu khu hạng trung, không cần lớn, một trăm mét vuông, đủ ở là được, chỉ là phòng tắm trang trí đẹp một chút con. Còn xe, sắm cho con một chiếc hatchback, mười vạn trở lại. Chúng ta có lương tâm, không so đo với người bên đó!”

Bà Khúc lĩnh hội sâu sắc, “Tiêu Tiêu, tủi thân cho con rồi. Nhưng con nói đúng, mẹ rất mừng vì con thông minh hơn mẹ, con xem mẹ giận đến điên rồi, chỉ nghĩ đến việc tìm con nói chuyện thôi. Đúng rồi, mai con nhận mail của mẹ, khi nào về nước mẹ muốn con giúp mẹ mang về vài chiếc túi.”

Trên con đường nhỏ dưới sân thượng, có một người già được một con chó lông vàng nhanh nhẹn dắt đi dạo, đột nhiên cô gái kêu lên thất thanh. Người già nhìn trái ngó phải nhưng không tìm thấy nơi phát ra tiếng kêu, cuối cùng theo ánh mắt của lông vàng nhìn lên trên, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người nào, ánh mắt người già như nhìn thấy yêu quái, nhanh chóng đảo khách thành chủ, dắt lông vàng vội vàng chạy mất.

Tiểu khu Hoan Lạc Tụng được bàn giao năm năm trước, năm năm nay, phía trên tiểu khu luôn vang tiếng sửa chữa, nhưng năm năm qua mùi cá chiên tỏa ra từ các tầng lầu cũng càng ngày càng nồng. Do vì địa điểm tiểu khu tốt, tỉ lệ vào ở so với những tiểu khu khác mà nói, đã gọi là rất cao rồi. Nhưng hai phòng ở tầng 22 tòa nhà số 2 của tiểu khu sau khi bỏ trống mấy năm nay, gần đây đột nhiên rủ nhau sửa sang lại, hơn nữa còn tăng ca tăng giờ sửa chữa, giống như có chủ nhà sắp vào ở. Thế là ba cô gái thuê chung phòng 2202 kẹt ở giữa không chịu được sự quấy rầy này, mỗi ngày đi sớm về muộn mới có thể tránh được tạp âm.

2202 là một căn phòng không thông nam bắc, thế kế bản vẽ là một phòng khách một phòng ăn một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, phòng ngủ và nhà vệ sinh hướng nam, phòng khách thì là một phòng tối, cửa đặt ở phòng ngủ và nhà vệ sinh lọt vào một chút ánh sáng từ phía nam. Chủ nhà xây thành ba phòng một lối đi, rồi cho ba cô gái khác quê thuê chung. Bây giờ là đầu thu, thời tiết vẫn nóng bức, Phàn Thắng Mỹ ở phòng khách được sửa thành phòng riêng là bực bội nhất, phòng của cô là phòng tối, ban đầu nhờ mở cánh cửa lớn của phòng 2202 để thông gió, nhưng chủ nhà hai bên sửa nhà khiến cô không thể mở cửa, mùa hè đến, cô cảm thấy căn phòng đã ngột ngạt lắm rồi, cô cũng có thể đổi tên thành Phàn Thắng Mai.

(Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, “Mỹ” đồng âm với “Mai”, trong đó “Mai” có nghĩa là nấm mốc)

Nhưng hiện thực phũ phàng không thể ngăn cản lý tưởng tràn trề của Phàn Thắng Mỹ. Lý tưởng của Phàn Thắng Mỹ là cắm rễ ở Thượng Hải, thâm nhập vào chốn phồn hoa. Vì lý tưởng, Phàn Thắng Mỹ điều chỉnh thời gian tan làm sớm hai tiếng, gõ giày cao gót từ phòng làm việc bộ phận nhân sự công ty sản xuất ở ngoại ô đi ra ngoài, đi dưới bóng râm của một người đàn ông cao to lực lưỡng, dũng cảm tranh bắt được chiếc taxi khan hiếm ở ngoại thành, vội đến trạm đi tàu điện ngầm về nhà, tắm rửa trang điểm làm tóc thay hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy liền chất liệu tơ tằm màu tro. Chiếc váy liền này cắt may gọn gàng trang nhã, không hở không lộ, nhưng lại cho thấy được hàng họ điện nước của Phàn Thắng Mỹ. Phàn Thắng Mỹ thuần thục tạo dáng vài cái trước gương, đắc ý cười khanh khách, “Em, có điện nước! Em, có phẩm cách! Đáng để anh có được.” Giọng nói tuyệt vời, có thể đọ với Lý Băng Băng.

Vừa nói xong, Phàn Thắng Mỹ mới nghĩ đến, hôm nay hành lang yên tĩnh đến lạ thường. Cô hiếu kỳ mở cửa bước ra, quả nhiên thấy cửa phòng 2201 và 2203 đóng chặt, chứ không phải là cánh cửa lớn giữa hai nhà đang trong thời gian tu sửa vẫn thường hay mở, mở lòng dung nạp đất trời. Phàn Thắng Mỹ vội vàng trở về phòng đeo trang sức vào, cầm chiếc túi xách lớn có thể đựng nửa người cô đi xuống lầu, tìm bảo vệ dưới tầng trệt hỏi thăm.