Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 69

Chương 69
-Ra...anh nghĩ tôi làm những chuyện này để câu dẫn Đằng Hy sao?_Cắn môi tỏ vẻ nín nhịn để khỏi bật cười, Giai Băng chua chát hỏi, đôi lông mày ngài nhướn lên kinh ngạc.

-Chẳng nhẽ...tôi lại phán đoán sai sao?! Hay em định nói...những thứ này em chuẩn bị cho tôi, là tôi hiểu nhầm em?_Đằng Dạ dở giọng cợt nhả tương phản với khuôn mặt lạnh băng của mình.

-Anh..._Bị câu nói xốc óc làm cho nghẹn họng, Giai Băng nắm tay thành quyền run rẩy, đầu tựa như muốn bốc khói.

-Em không cần phải tức giận như vậy, em đã có gan làm thì đâu cần sợ tôi nói trúng tim đen cơ chứ.

-Đằng Dạ! Anh quá đáng lắm rồi đấy!_Bật một nụ cười cứng ngắc chất chứa thất vọng, Giai Băng phán một câu rồi quay người bỏ đi_Nếu anh muốn, tôi sẽ làm cho anh hả dạ!

Nhưng, tâm can, lòng dạ lẫn ngũ quan của Giai Băng vẫn không mạnh mẽ như lí trí của chủ thể. Bước chân cô không nhanh không chậm cũng không đều, như có ý nán lại. Ngũ quan thập phần đều chờ đợi 1 điều gì đó mà chủ thể hoàn toàn không biết rõ. Thôi được, cô thừa nhận mình đang động tâm. Song, cái động tâm này chắc chắn không thiên về tình cảm. Nó chỉ giống như cái động tâm của một người tử tù chờ đợi thông báo giải oan của thánh thượng mà thôi.

Còn 3 bước...2 bước...1 bước...Đằng Dạ vẫn im lặng.

Kể cả khi tay Giai Băng đã chạm vào núm cửa inoc...bầu không khí vẫn não nề như lúc đầu. Nó làm cô cảm thấy có chút hối hận về những gì đã nói.

-Giai Băng! Em dám?_Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Đằng Dạ lạnh lẽo hỏi khó làm cách mạng trong lòng Giai Băng thành công phân nửa.

-Anh thực sự muốn tôi làm như thế mà!_Giai Băng được thể lên mặt, đắc ý giễu cợt mà không thèm suy nghĩ đến hậu quả của nó.

-Được thôi! Tôi không ngăn em đi tìm hạnh phúc_Trái với kịch bản dựng sẵn trong lòng Giai Băng, Đằng Dạ xuôi xị bỏ cuộc rồi trèo lên giường, mở Ipad, chơi điện tử.

-Anh..._Giai Băng quay phắt người lại, chứng kiến tư thế nhàn nhã của Đằng Dạ thì phát bực đến muốn thổ cả huyết, khoé môi giật giật ủy khuất.

-Chưa đi sao?

-Tôi phải lấy rượu đã!_Nói đoạn, Giai Băng giẫm chân sình sịch đến chiếc bàn đựng rượu vang, phút chốc ăn sạch đĩa trứng đã chuẩn bị, nốc nguyên hai li rượu rồi khảng khái quay người, tư thế anh hùng chuẩn bị ra đi.

Đúng như công hiệu mấy cô bán thuốc quảng bá cho Giai Băng "thuốc xổ loại mạnh, hiệu suất cao, năng suất lớn", bụng cô bắt đầu có phản ứng, linh hồn của tôm cá như quẫy đạp mạnh trong người, khiến cô không kìm nổi mà ngã sịch xuống đấy, hai tay ôm bụng quằn quại.

Thấy Giai Băng đau đớn rải thây dưới sàn nhà, Đằng Dạ vẫn thản nhiên ngồi, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững quét lên người cô.

-Giai Băng! Đừng cố giở trò nữa!

-Giở trò?_Nói xen từng chữ trong hơi thở gấp gáp, Giai Băng một tay ôm bụng siết chặt, một tay hoảng loạn tìm kiếm chỗ tựa để đứng dậy.

Không hiểu sao, Giai Băng cảm thấy nước bọt đắng ngắt và lòng như chua lại.

Đắng? Chua? Những tư vị vực thẳm thâm tâm người đồng loạt ngự trị trong cô là sao?

Từng lúc đứng dậy và không chịu đựng nổi lại ngồi xuống, Gia Băng lại càng tự vấn chính mình...những cảm giác trong cô do đâu mà có. Sao vô duyên vô cớ như thế?

Cô đưa đôi mắt tê dại nhìn thân hình của Đằng Dạ ngày càng tới gần, lòng vô thức nhói lên một tia hy vọng hỗn loạn pha tạp sự sợ hãi.

Cô nắm lấy ống quần anh, ép chặt trong đau đớn.

Cô nhịn không nổi nữa rồi! Bệnh viện, cô muốn đến bệnh viện!

-Đằng Dạ...tôi...

-Sao?_Đằng Dạ ngồi xuống cạnh Giai Băng, đầu hơi nghiêng như muốn hứng rõ những rêи ɾỉ từ khuôn miệng xinh xắn. Nhưng, anh không để cô nói hết mà lạnh nhạt bật cười khinh miệt_Muốn tôi gọi Lãnh Kiên hay Đằng Dạ cho em đây? Lãnh Kiên thì xa đấy còn Đằng Hy thì say rồi. Coi bộ em phải ráng nhịn thêm một thời gian nữa đấy. Hoặc là...em có thể cầu xin tôi cho em một sự giúp đỡ.

Chính tai nghe rõ mồn một những lời tàn nhẫn, Giai Băng bỗng không còn cảm thấy thể xác đau đớn như trước nữa, thay vào đó là sự cào xé nhen nhói trong lòng. Cô rời tay khỏi người Đằng Dạ, tự lực đứng dậy, khoé môi cật lực cười chua xót.

-Anh không đáng!_Nói xong, Giai Băng nhanh chóng phi vào WC giải quyết.

Tâm trạng giờ là một đống hỗn độn những xúc cảm dạt dào.

Lần đầu tiên, Giai Băng nếm đủ cả cái đắng lẫn cái chua cùng lúc.

Love you all