Gửi các thím, và lời xin lỗi vì đã chậm chễ và bỏ cái post này quá lâu của em
Haiz, Chào các thím, Long time no see. Giờ mới có thời gian ngồi Voz gần đây để đọc lại cái topic này, cũng gần 2 năm rồi chứ ít đâu. Tại đợt vừa rồi em mới ra trường và đã tốt nghiệp giờ đang đi làm rồi nên rất xin lỗi với a e vozer trong topic này là đã không nói 1 lời nào rồi lẩn :stick:, nick này của em thì giờ hiện có 2 người là em và thằng bạn bên Nhật (đã từng nói ở trong topic) dùng và hiện giờ thằng bạn em đã về Việt Nam, giờ 2 thằng cứ thay nhau dùng nick nhưng em hoạt động chủ yếu ở F33 với F145 này, còn thằng bạn em thì Only F17. Hiện tại thì em đã vợ con, và vợ hiện tại của em không ai khác chính là Anna và đã hạ sinh cho em một bé gái bọn em đặt tên cho bé là Helena, và Isabella thì hiện tại vẫn đang độc thân vui vẻ đồng thời cũng là bạn thân của vợ chồng em (không còn dính dáng đến chuyện cũ trước đây nữa). :byebye:. Em giờ hiện tại đang muốn làm nốt cái cuốn tự truyện này của em cho anh em biết thêm về nước Mỹ cũng như con người và câu chuyện của em giữa Anna và Isabella cùng đám bạn thân ngoại quốc (giờ còn đúng bạn Da Đen là chơi thân mấy bạn kia đi khỏi Seattle rồi :gach:).
Đây là đôi lời em muốn chia sẻ với anh em Voz, mong anh em ủng hộ em để em làm nốt cái tự truyện này, biết đâu đó cũng sẽ có review về cuộc sống hiện tại của em :byebye:. Phải nói là từ lúc lấy Anna tới giờ cuộc sống của em đảo lộn 180 độ các bác ạ, từ lúc đẻ Helen tới giờ, Anna phàn nàn em nhiều chuyện => nhiều lúc cần các bác tư vấn, đặc biệt là dạo gần đây nhìn Ana đẻ xong không chịu tập tành với giữ dáng bắt đầu có hiện tượng giống mấy mụ Nga Ugly sau khi đẻ, đúng là cái giống dân tộc Slav tệ thật. Nhưng mà dù sao thì vẫn yêu vợ :beauty:. Sau khi topic này xôm tụ lại như lúc gần 2 năm trước em sẽ viết truyện đều đều và không xón lâu nữa :gach:, vì dạo này em rảnh cũng nhiều, đa số thời gian làm việc của em là làm việc trên mạng + phụ vợ buôn bán cửa hàng bánh mới khai trương. Thế nhé các bác.
Ảnh Isabella đây
#*#*#*#*#
Ngày qua ngày vẫn như bao ngày khác ở Seattle, em đi làm thêm, đi học, trong thời gian đó thì em và Isabella nhắn tin với nhau nhiều hơn, đến thứ 7 thì Isa rủ đi vào Downtown ngắm cảnh với đi chơi (nghĩ trong đầu sao tự nhiên hôm nay rảnh quá mọi lần thứ 7 là hay rủ mình vào Club đây), Isa vừa đi vừa kể đủ thứ chuyện trời đất cả, Isa cũng hướng dẫn em vài điều thú vị về cuộc sống ở Mỹ và Seattle này, hồi đó em còn bỡ ngỡ lắm, dạo chơi chán rồi 2 đứa dẫn nhau vào nhà hàng Tàu ngồi ăn, ghét tàu thì ghét thật nhưng mà đồ ăn nó ngon quá các thím ạ, Isa cũng thích đồ ăn Tàu, đến lúc tính tiền thì các thím biết rồi ấy, dân Việt mình hay có cái quan niệm là Nam phải trả tiền cho Nữ khi đi chơi, và em cũng không ngoại lệ, e định trả hết thì Isabella ngăn lại bảo: "Oscar làm gì vậy? Bạn đâu có mời mình mà phải trả hết như thế? Cả 2 đứa cùng vào không ai mời ai ăn mà thôi chia đôi ra trả nhé?"
Lúc đấy mặt em như thế này này :ops:, tư hỏi kiểu này là ntn éo hiểu cho lắm, mãi sau khi thanh toán xong, lúc đang đi bộ ra chỗ lấy xe thì Isa mới nói là:
Isa: Văn hóa Mỹ là khi người này mời người kia thì người mời là người trả tiền, còn nếu không mời mà cả 2 người cùng đi vào ăn ở nhà hàng nào đó thì cả 2 cùng chia đôi ra hoặc có thể là người này mời nhưng sợ không đủ thì có thể nói thẳng với nhau luôn là chia đôi tiền ra.
Em: ahh yeah, Tại mình quen cái phong thái của người Châu Á là con trai cùng con gái đi ăn ở nhà hàng thì người trả tiền phải là con trai rồi, nếu vì nói cả 2 chia đôi tiền ra trả thì nó cứ ngại ngại sao ấy :shame:.
Isa: Haha, đừng lo Oscar, ở Mỹ thì mọi thứ đều bình đẳng hết, Nam - Nữ như nhau cả thôi, mình sẽ giúp bạn hòa nhập với cuộc sống ở bên này hơn, lúc nào rảnh cứ gọi cho mình nhé.
Em: Ok, Isabella.
Rồi lúc lên xe Isa chở em về nhà cô em,rồi lúc nằm trên giường ngẫm nghĩ thấy Isa cũng hay, thân thiện với cởi mở rồi em lại nhớ lại câu nói của thằng Da Đen các thím ạ :sweat: "Isa với Anna thì cố mà lựa chọn cho chuẩn, đừng để sau này lại hối hận".
Haiz nghĩ cũng khó lựa chọn nhưng mà thôi không sao, đời đến đâu thì đến. Đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì Anna nhắn tin:
Anna:"Hey Oscar, ngủ chưa?".
Thấy tin nhắn của Anna cái bật mẹ dậy các thím ạ :gach:, tỉnh cả ngủ rồi em nhắn lại cho Anna.
Em: "Mình chưa ngủ, có chuyện gì không Anna?"
Anna: "Ngày mai bạn rảnh không? Sang nhà mình chơi rồi ăn trưa với mình, tại mình mới tập làm mấy món ăn truyền thống của Nga mà không biết gọi ai thưởng thức cùng nên mời bạn"
Em: "Really? Ok mình sẽ sang với bạn, nói trước là nếu mà món ngon quá là mình ăn nhiều lắm đấy, Anna có sợ phiền không?"
Anna: "Haha, không sao đâu bạn cứ sang đi mình sẽ nấu cho bạn nhiều món"
Em: "Ok, pretty, see you on tomorrow, good night and have sweet dream"
Anna: "Good night, and have sweet dream too".
Mịe nhắn có vài tin thôi mà làm mất mịe ngủ các thím ạ, sáng hôm sau lại còn dậy sớm nữa, nhưng mà thôi kệ, đằng nào hôm nay cũng sang nhà gái chơi, tội gì. Vừa bước ra khỏi nhà thì thấy mưa như thác đổ các thím ạ, cay thì thôi rồi, cũng may là ông chú em đang chuẩn bị đi đâu đó thì em nhờ ông ý chở e qua chỗ Anna luôn, chú em đá xoáy = Tiếng Việt:"Có cái thể loại nào đi sang nhà gái chơi mà lại đi nhờ xe người khác như mày không Huy (tên tiếng Việt của em)?
Em: "Thì cháu chưa có bằng mà, mà chắc sang tuần cháu đăng ký đi học bằng lái xe có gì chú giúp cháu nhé, mà gọi cháu = Oscar đi cho nó Mỹ :gach:, cô dạo này toàn gọi cháu = Oscar thôi, hết Huy rồi nhé :gach:."
Chú em: "Ừ thì Oscar, mệt ông lắm ông chọi ạ, rồi cái khoản thi lái xe thì chú giúp mày, ko lo, mà dạo này có hay gọi điện về nhà không cháu? Có thấy nhớ nhà không?"
Em: "Dạo này bố mẹ cháu cũng bận nhiều nên cháu ít có thời gian liên lạc lắm, chị cháu thì đang chuẩn bị sang Úc làm việc rồi nên không có thời gian nói chuyện với ai trong nhà cả, 2 anh lớn thì đi làm suốt, cũng thấy nhớ nhà lắm chú ạ, may là có chú với cô ở bên này chứ nếu cháu đi theo kiểu du học tự túc chắc khóc mất chú ạ :sosad:".
Chú em: "Thôi mạnh mẽ lên Oscar, xa nhà thì ai chả thế, rồi sau này cũng quen thôi, như cô với chú cũng vậy, năm 75 mới sang đây lúc đó cả cô với chú mới có 20 tuổi chứ mấy, mà còn không như bây giờ đâu thời đó viết thư về VN toàn bị chính quyền kiểm soát gắt lúc được lúc mất liên lạc, khổ lắm, cô chú nhớ nhà kinh khủng, cô mày thì đỡ hơn vì 5 năm sau thì gia đình cô mày cũng vượt biên từ Hải Phòng qua Hong Kong rồi tị nạn sang đây, dễ đoàn tụ, còn chú mày thì tủi thân bỏ mẹ ra đây, năm đó chú mày đi cùng cô còn bị ông bà chửi cho là phản quốc này nọ nữa cơ (bên nội nhà em đều theo cách mạng), chú buồn lắm nhưng mà giờ thì ông bà cũng hiểu cho chú với cô rồi, cuộc đời đấy cháu ạ, như bọn mày giờ sướиɠ."
Em: "Vâng!"