Tiến Độ Sinh Tồn Của Boss Phản Diện Tại Mạt Thế

Chương 12: Có nhiều thứ, đã không còn như xưa

Càng thêm kiên định với lập trường của mình, Bạch Nhược Doanh nói: "Tống tổng sợ BG nhưng tôi không sợ, Bạch gia nói thế nào cũng không sợ Lãnh gia."

Như nghe được chuyện cười, Tống Tự ôm bụng, tiếng cười vô cùng chói tai: "Bạch Nhược Doanh tiểu thư, cô là ngây thơ hay ngu xuẩn thế? Bạch gia cùng Lãnh gia xác thực tài lực ngang nhau, nhưng vũ lực thì không chắc đâu, cô chỉ là đứa con riêng của Bạch gia mà thôi, cô hiểu bao nhiêu về thương trường chứ?"

Tống Tự bóp lấy cằm của Bạch Nhược Doanh, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, Bạch Nhược Doanh bị đau nhíu chặt mày, bất quá khi chạm đến ánh mắt lạnh băng không cảm xúc của anh ta liền thấy cả người lạnh căm căm.

Người lúc nãy bảo vệ cô bây giờ đã thay đổi thành con người thật của anh ta, lạnh lùng đến cực điểm.

"Bạch gia có tập đoàn, nhưng cô có hiểu lợi ích của gia tộc phải đặt lên hàng đầu có ý nghĩa gì không? Đây chính là sự khác biệt giữa Bạch gia và cô đấy, cho dù bán cô đi cũng không mua nổi cái áo trên người Lãnh Ly Triết đâu, đừng tưởng nắm trong tay điểm yếu của Bạch gia chủ cô liền có thể hô mưa gọi gió, nếu Bạch gia chủ rơi đài, cô nghĩ đám tộc lão kia sẽ để yên cho cô chắc?"

Vì lợi ích, Bạch gia chủ chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch Nhược Doanh, nhưng khi đối đầu với lợi ích gia tộc, chỉ sợ…

Lời này có chút nói quá, làm cho Bạch Nhược Doanh mặt mày nhợt nhạt trắng bệch, cô chỉ biết Lãnh Ly Triết ở kiếp trước là vị vua thời mạt thế, rất tài giỏi, cô không qua tâm đến thương trường nên không hiểu.

Cô cho rằng Bạch gia và Lãnh gia là hai thế lực ngang nhau, cũng giống với các đại gia tộc khác, kiềm chế lẫn nhau.

Cô lại càng tin rằng mạt thế sắp tới, Lãnh gia chưa chắc sẽ xung đột với Bạch gia, đến lúc đó thì thiệt chỉ có Lãnh gia.

Dù cho không ai biết mạt thế sắp tới nhưng chỉ bằng Lãnh gia chưa chắc đã có thể lay động căn cơ Bạch gia.

Như nhìn ra sự không cam lòng của Bạch Nhược Doanh, Tống Tự cũng chẳng buồn nói nữa, cô không nghe lọt tai những lời anh ta nói thì anh ta hà tất phải đưa mặt khuyên bảo cô ta chứ?

Bạch Nhược Doanh nhìn bóng lưng Tống Tự, trong lòng càng thập phần khó chịu, cắn chặt môi hồng bất đắc dĩ đuổi theo.

Khối đá kia quả thực rất kì quái, cắt ra bên trong là một dạng đá pha lê màu hoàng kim nhưng không nhìn ra nó thuộc bất kì loại đá pha lê nào, Thượng Nghi Nghiên chỉ có thể mang nó về nhà.

Về đến nhà trời đã tối rồi, Lãnh Ly Triết đưa cô về trước cổng, có chút lo lắng nói: "Thứ đá đó rất kì quái, em có chắc là không sao không?"

"Em chắc chắn, đối với nó em thật có chút quen thuộc, hẳn là không có vấn đề gì đâu." Thượng Nghi Nghiên nói.

Lãnh Ly Triết gật đầu: "Nếu đã như vậy thì không sao, đừng thức khuya quá, có chuyện gì nhớ gọi cho anh."

Thượng Nghi Nghiên vẫy tay nhìn chiếc xe mất hút vào trong bóng đêm, mỉm cười dịu dàng nhu hoà, ánh đèn đường nhàn nhạt in lên khuôn mặt trắng nõn nà của cô gái.

Gió lạnh về đêm thổi qua cửa sổ xe, hơi lạnh hắt thẳng vào mặt làm Lãnh Ly Triết có chút đau rát.

Lãnh Ly Triết lo thì đương nhiên có lo, nhưng nếu anh đoán không nhầm nó là bàn tay vàng của nữ chính, làm sao Thượng Nghi Nghiên lại lấy trúng nó, nếu là trùng hợp thì anh không tin, chẳng lẽ là cảm giác?

Lúc đó Thượng Nghi Nghiên dù do dự nhưng không đến mức không phải viên đá đó là không thể, nếu cô ấy cũng trùng sinh thì nhất định không muốn buông nó ra mới phải?

Lãnh Ly Triết không nghĩ rằng cô ấy trùng sinh, người bình thường trùng sinh nhất định sẽ có thay đổi nhưng cô ấy vẫn vậy, vẫn đơn thuần vui vẻ, trong mắt không có chút cảm xúc của người từng sống qua mạt thế.

Anh không nghĩ cô che giấu cảm xúc giỏi đến mức anh không nhìn ra, anh rất quen thuộc cô, mỗi sự thay đổi của cô anh đều rõ, nhưng cô không có.

Không lẽ bởi vì anh trùng sinh nên gây ra hiệu ứng cánh bướm?

Fanka lái xe nhìn Lãnh Ly Triết qua kính chiếu hậu, cậu nhóc cau mày, chần chờ nói: "Sếp, sao mấy ngày gần đây anh thay đổi kì quái quá vậy?"

"Vậy sao? Rõ đến vậy à?" Lãnh Ly Triết hững hờ cười đáp.

Fanka gật đầu, nói: "Thay đổi rất nhiều, trên người anh nhiều hơn một phần lệ khí, càng lúc càng nồng, anh trước nay đều không có cái mùi kỳ lạ này, vậy mà anh bây giờ cả người toát ra làm em rất khó chịu!"

Fanka tay dính đầy máu tươi, rất mẫn cảm với sự thay đổi của người khác, càng nói gì đến Lãnh Ly Triết mà cậu đi theo từ nhỏ đến lớn.

"Cậu nói tôi nghe chút, tôi có mùi gì kì lạ?" Lãnh Ly Triết cười cười, nghiêng đầu.

"Nguy hiểm, một mùi nguy hiểm làm em khó chịu." Fanka mím môi, ánh mắt khi có khi không liếc qua Lãnh Ly Triết.

Lãnh Ly Triết nhìn cậu nhóc mình nhìn từ nhỏ đến lớn, cười nhẹ rũ mi, không đáp lại.

Anh… xác thực đã thay đổi, sống một kiếp rồi, có nhiều thứ làm anh trở nên khác biệt, không còn giống với ngày xưa.