Chương 37-2
-Tại sao em nghĩ vậy?-Nó vừa đau nhưng vừa đẹp.
-Vậy sao?....Ách xì.....Lạnh quá đi.
-Cho anh áo khoác mà vẫn lạnh?
-Ngốc quá đi.Em không thấy lạnh à?
-Ở Việt Nam nóng thấy mồ.Lâu lâu mới được tận hưởng lạnh vậy.Tất nhiên là thích rồi.
-Haha.Lạnh quá,anh vào đây.Trưa gặp.
-A..trưa nay....
Chưa nói xong,Triết đi mất rồi.
-Trưa nay....mình phải lên thư viện với Linh rồi.Giờ sao?Phải chạy theo...không được,trường lại đồn ầm lên mất.Giờ sao?
Trưa,Đào Anh chạy lên thư viện với Linh.Linh bảo phải giúp Linh sắp lại tất cả trồng sách các học sinh mượn về chỗ cũ vì Linh phải đi học.Đào Anh liền bắt tay vào làm.
-Cuối cùng cũng xong. 1 giờ 15 rồi.Làm sao đây....Chắc anh Triết cũng biết nên về rồi.Mình phải xuống lấy cặp mới được.
Đào Anh chạy xuống lớp mở cửa ra mới hoảng.
Anh Triết đang ngồi ở ghế Đào Anh...ngủ.
-Ngủ...rồi....Anh Triết...ơi...
Đào Anh chạm vào người Triết.
-Hế?Người...anh Triết..lạnh quá.Anh Triết ơi!
-Ư...A...Em đến rồi à?Ách xì!
-Sao anh không về?Mà ngồi đây?Lạnh lắm mà?!Anh điên à?
-Nhưng mà từ nhỏ anh đã được học không được bỏ đi khi đã hứa với người khác rồi.
Anh Triết cười.
Ngốc quá...Là trẻ lên ba à?
-Đi về.
-Ách xì!
Đào Anh và Triết đi ra cổng.Đào Anh liền thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay cổng.Có một người tầm 20 tuổi đứng đó.
-Cậu Triết.
-A.Anh phải về rồi.bye em.
Nói xong Triết liền lên xe.
-Ai vậy nhỉ...
Đào Anh về nhà.Mọi chuyện vẫn vậy.Cô và Linh vẫn đùa giỡn với nhau nhưng người cô đang tránh xa là Quốc Bảo.Về nhà thì mất tăm.Mà suốt ngày cũng chẳng ra khỏi căn phòng đó.Nhưng có một chuyện thay đổi chính là....Anh Triết biến mất rồi.
Sau hôm đó đột nhiên Đào Anh có ngồi trong lớp và về sớm đi chăng nữa cũng chẳng thấy Triết ở đâu cả.Nữ trong trường thì náo loạn cả lên.
-Ây da,dạo này không thấy chồng tương lại của cậu nữa?Ở đâu vậy?
-Anh Triết á?Này,tớ có yêu thầm thì cũng nhỏ miệng xíu thôi.Nghe nói,anh ấy ra nước ngoài có chuyện gấp rồi.Hình như công ty mẹ ảnh có chuyện gì ấy.
-Ghê vậy hả?Ê ê!Về lớp kể thêm đi.
-Ừ.
....
Cạch...
-Công ty....Nhà ảnh có công ty sao?Vậy người hôm trước...Chắc chắn là vậy rồi.
Dạo này cũng thấy Quốc Bảo ít lên lớp hẳn.Cứ đi quanh trường thì cứ nghe có cuộc tranh giành cổ phần gì ở Hàn Quốc.Chắc là anh Triết cũng đứng lên vì công ty nhà mình.Quốc Bảo cũng vậy.
-Đào!
-Hả?!
Vừa lúc tôi chợt tỉnh thì...tất cả đồ ăn trong hộp cơm của tôi rớt trên bàn hết rồi.
-Cậu sao vậy?Cứ như người mất hồn.
-A...không có gì.
-A!Tớ có chuyện rồi.Lát nữa nói cô hộ tớ nhé!
-A!Cậu đi đâu?!
-Cứ nghĩ đại lý do nhé!Cảm ơn Đào!
Gì vậy?
Lại là chuyện công ty sao?Cổ phần đó là gì mà sao ai cũng muốn thế?Đến cả Linh cũng...
-Có ai thấy bạn Linh ở đâu không?
À.Cái lần Quốc Bảo đưa mình đến Hàn Quốc.Cũng là cổ phần gì đó.Chắc cũng liên quan đến cổ phần lần này.
-Linh về mà không báo trước sao?
Hả?Linh về mà không-A!
Đào Anh đập bàn đứng lên.
-Bạn Linh....Có chuyện gấp nên phải về sớm rồi ạ.
-Trần Đào Anh.Nãy giờ cô hỏi biết bao nhiêu lần rồi mà?
Cả lớp phì cười.Đào Anh chỉ biết xin lỗi cô rồi gãi gãi đầu ngồi xuống.
Xấu hổ quá đi...
-Trần Đào Anh lên giải bài này cho cô!
-Dạ?
-Con ngồi ngơ ra đó!
-Dạ.
Trời ơi.Sao xui dữ vậy nè....Oa oa oa.
-Here"s your change.
-Thank you.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái lớp học tối tăm đó.Hên là hôm qua có làm một số bài mẫu nên biết cách giải chứ không là....ẹc ẹc.
Kem gì mà bây giờ ăn cũng chả hứng thú.Mình lấy vị gì vậy?
V..Vị...Quế?!
L..Lúc nãy chắc chắn đã cầm vị socola mà?!Huhuhu.Gϊếŧ tôi đi.Tôi ghét vị này!!Tôi ghét ngày hôm nay.