Chương 36-1
Đào Anh vẫn ngồi trong lớp nói chuyện bình thường với Hân.Sắp xa ngôi trường này rồi,Đào Anh lại nhớ lại kỷ niệm ngày xưa của Đào Anh và Linh.Cô vẫn không hiểu tại sao Linh,Hải và ....Quốc Bảo đều biến mất ngày hôm đó.Không hiểu câu chuyện là sao mà mất cả liện lạc với Linh.
Đến nhà Quốc Bảo thì mấy cô giúp việc lại bảo là :"Chuyện này là chuyện bí mật của gia đình,không thể tiết lộ ra ngoài được."
-Ê!
-A.Hân!Bà làm tui giật mình.
-Làm gì mà hồn bay lên trời vậy?Ngồi ngẩn ngơ ra vậy đó hả?
-Suy nghĩ một số chuyện thôi.Không có gì đâu.
-Không thể bật mí được hả?
-Hân này!
-Giỡn mà.Mà chán thiệt.Sắp phải vào đại học rồi,phải kiếm việc làm,lại xa trường xa bạn bè.Qua đại học chưa chắc gì ai cũng chịu quen mình.
Hân nói không đúng lắm.Bây giờ cũng trải qua mấy vụ ghen này ghen nọ nên dễ bị bắt nạt.Nhưng lên đại học rồi chắc không còn mấy vụ đó đâu.Còn làm quen thì thế nào cũng phải có một hai người muốn làm quen với mình thôi.Chứ không lẽ một năm trời không quen được ai?
Sau những ngày nhớ lại những kỷ niệm.Đào Anh và Hân lang thang quanh trường làm những thứ vui vẻ với nhau.Hôm nay là tan trường rồi.Họ không gặp nhau được nữa.
-Đào Anh đi nhớ gọi về cho Hân nha.
-Biết rồi mà.Haiz.....Không hiểu sao Hân vẫn chưa có bạn trai nhỉ?
-Hả?
-Hân Ế PHẢI HÔNG?
-Đào Anh nói gì vậy?!Rượt Đào Anh chết nè!!
-Ấy!Giỡn mà!Em biết lỗi rồi chị ơi!Tha cho em!
-Ha ha!!
Phịch.
-Sắp đi đại học nữa rồi....Phù...Đến đó thì làm gì nhỉ...haha....mình nghĩ gì vậy?...Tất nhiên là học.haizz...tỉnh táo lại đi Đào Anh.
Đào Anh nằm xuống rồi ngủ luôn lúc nào không hay.
Cạch.
-Đào Anh ơi,xuống ăn....Ngủ rồi à?
Mẹ Đào Anh lấy chăn đắp lên người Đào Anh rồi ra ngoài.
Sáng....
-Ui.....Đói bụng~
Đào Anh thay đồ rồi đi xuống lầu.
-Mẹ ơi,hôm nay ăn gì thế?
-Tự làm đi.
-Mẹ~Làm cho con đi mà.
-Tự làm đi.Mốt sang đó không có ai làm cho đâu.
-Nhưng mà con nghe nói đại học Golden cho học sinh ở đó mà?
-Thì đúng là như vậy nhưng đồ ăn đâu phải từ trên trời rớt xuống đâu?Mày muốn ăn gì thì ăn.Đừng cãi lời tui nữa.
-Nhưng mà...
Đào Anh gục mặt xuống bàn ăn.
-Đào Anh à?Hình như ngày xưa mẹ có nói con là: thứ nhất mẹ luôn đúng, thứ hai-
-Nếu mẹ sai thì quay lại cái thứ nhất đúng không mẫu hậu?
-Ừm..ngươi còn nhớ à?Nào đứng lên không tôi cho chém đầu.
-Vâng thưa mẫu hậu!
Đào Anh đứng dậy đi về phía bếp.
Tại Golden....
-Em vẫn còn hận anh.
-Tại sao?
Quốc Bảo và Linh đi kế bên nhau.
-Anh không cho em nhắn tin hay gọi điện nói lời nào với Đào Anh là sao?Anh không nói thì em vẫn có quyền nói chứ?Anh rõ ràng không có quyền cấm em đã thế còn đập vỡ cả cái điện thoại duy nhất của em.Cai mới em đâu biết xài?
-Anh chỉ là được chứ gì?Hay là kêu Hải?
-Thà thế còn hơn.Hứ!
Linh giận bỏ đi.
-Con nhỏ này...
-Hey handsome boy.
Quốc Bảo quay lại.Là một cô gái ở trường này.
Anh nhìn cô ta từ đầu đến chân.
-What?
-Rõ ràng cô là người Việt.Tôi đã thấy cô ở trường White Star khi tôi tham quan trường rồi.
-Wow!Anh nhớ tôi sao?
-Nếu không có chuyện thì tôi xin phép.
-Nghe nói anh vừa chia tay với một cô gái.
-1 năm rồi.
-Anh nghĩ cô ta còn thích anh?
-Không hề.
Quốc Bảo quay lưng đi.
-Thế anh còn thích cô ta?
Quốc Bảo dừng lại.
-Cô có tư cách gì mà lại đi xen vào chuyện của tôi?
-Tôi muốn làm bạn gái anh.
Cô ta chạy lên đứng trước mặt Quốc Bảo.
-Cô gan nhỉ.
Quốc Bảo đẩy cô ta sang một bên.
-Thứ nhất,tôi chỉ gặp cô lần duy nhất tại trường White Star.Thứ hai,tôi không biết tên cô.Và thứ ba, tôi không có thích cô!
-Như lời đồn nhỉ.Đúng là máu lạnh.Nhưng sao nhỉ....Tôi thích anh như thế.
Vừa lúc đó,chuông báo.Quốc Bảo không quan tâm cô ta nói gì mà phớt lờ qua.
Buổi tối hôm đó,Đào Anh chào tạm biệt ba mẹ.
-Đi nhớ gọi về cho ba mẹ nha!
-Dạ!!
Đào Anh lên xe....Cô chạy xuống ôm ba mẹ thật chặt.
-Con yêu ba mẹ.
Đào Anh chạy lên xe.
Sau một đêm mệt mỏi...Cô cũng bước đến thành phố đầy sắc màu, NEW YORK.