Chương 17
-Đào Anh à...Đào Anh ơi...-Mẹ Quốc Bảo gọi.-Oáp...vâng?-Đào Anh hé mắt.
-Tới rồi con ơi.
-Tới đâu ạ?
-Hàn Quốc chứ ở đâu.
-H..Hàn Quốc?!
-Ừ.Hàn Quốc .
-Hả??!!
Quốc Bảo từ đâu ra bịt miệng Đào Anh lại.
-Ồn ào quá đấy.
-Bỏ tay ra?!-Đào Anh cố gắng la mới nói được.
-Mau mau dọn hành lí.-Quốc Bảo đi.
....
-Ách xì!-Đào Anh vừa mới bước xuống.
-Hơi lạnh Đào nhỉ?-Linh đứng kế bên cười.
-Tự dưng quên mang áo khoác...
Soạt.
-Ơ..-Đào Anh cảm thấy có gì đó trên đầu.-Áo khoác??
-Mặc vào kẻo lạnh.-Quốc Bảo lạnh lùng bước đi.
-Quốc...Bảo...-Đào Anh chạy lại.-Trả anh.
-...
-Anh mặc vào đi.Tôi không sao.
-Mặc vào.-Quốc Bảo không nhìn Đào Anh mà cứ đắm đuối bấm điện thoại.
-Anh sẽ lạnh đấy.
-Mặc vào đi.
-Thôi.
-Mặc.
-Thôi.
Hai người đó cứ cãi tới khi...
Soạt.
-Đã bảo là không mặc rồi mà.-Đào Anh vẫn bướng bỉnh nói.
-Tôi đang la lệnh cho cô với tư cách là một cậu chủ.
-Cậu...chủ..?
-Nhanh nhanh mà nghe lời đi.Không thì tôi sẽ biến cô thành chó riêng đấy.-Ám khí ập tới ám khí ập tới.
-Được rồi...
-Vì cô quá bướng bỉnh nên từ nay.,phải tuân theo lệnh của tôi và lúc nào câu trả lời cũng là "vâng thưa cậu chủ".
-H..hả...
-Vừa mới nói sao?
-V..vâng thưa cậu chủ...
-Phụt...Ha ha ha!-Hải đứng đằng sau cười.
-Vui lắm sao?-Quốc Bảo quay xuống.
-Vui,vui.-Hải cười sau đó bỏ tay vào túi đi cùng Quốc Bảo bàn chuyện.
-Oáp...buồn ngủ quá đi mất....-Hải nói.
-Sắp tới rồi.Với lại đi bộ chút cho thấy Hàn Quốc.-Quốc Bảo đứng kế bên vẫn bấm điện thoại.
-Mày có xem đâu!Bấm bấm hoài.
-...
-Ai thế?
-Chi...
-Chi?...CHI?!!!!
-Ừ Chi.Mày làm gì la giữ vậy?
-Con Chi hồi nhỏ hay chơi sao?
-Ừ.
-Con Chi mà chỉ cầm cười thôi là trai hàng xóm hồn trên mây dù nó có 5 tuổi sao?
-Ừ.
-Chi á?-Linh nghe thấy lên hỏi.
-Ừ chi đấy.-Hải nói.
-Chi không biết giờ sao...
-Chắc cô ấy vẫn khoẻ mạnh thôi.Với lại bây giờ chắc có bạn trai chăm sóc rồi.
-Ừ nhỉ...đẹp thế mà...
-Haiz....-Hải nắm tay Linh bỏ vào túi áo lạnh.-Linh là đẹp nhất trong mắt Hải.Với lại Hải ghét nhất tay Linh lạnh....nên từ giờ hãy bỏ vào đây nhé.
-...Ừ!...-Linh cười.
Họ đẹp đôi quá đi mất.
-Khi nào tới thế?-Đào Anh hỏi.
-Tới rồi này...-Quốc Bảo dừng chân.
-Ở..ở đây á?!-Đào Anh nhìn lên.
-Ừ chứ ở đâu?
-L...lớn quá đi mất..
Tất cả bước vào trong.
-Đây là nơi của tập đoàn GOG ở Hàn Quốc.-Mẹ Quốc Bảo nói.-Thôi,bây giờ nhờ Đào Anh,con hãy giúp Quốc Bảo nhé.
-A...vâng!
...
Cạch.
-Đây.Cô sẽ ngủ ở đây.-Quốc Bảo mở cửa.
-Oa!Lớn quá đi mất!Phòng này chắc ba người ngủ cũng được.-Đào Anh sung sướиɠ đi quanh phòng.-Mà...tại sao...có tới 2 cái giường??
-Bộ cô không thấy sao?Tôi,sẽ ngủ ở đây luôn.
-Hả?!!Anh điên sao?!!
-"Vâng thưa cậu chủ"-Quốc Bảo nói với khuôn mặt gian.
-Chậc....vâng...thưa cậu chủ....-Đào Anh nói lí nhí.-Nhưng mà chung phòng....
-Sao thế?-Quốc Bảo đi lại gần.
-Anh..-Đào Anh lùi lại.
Quốc Bảo càng đi lại gần hơn...gần hơn...gần hơn.
Bịch.
Đào Anh trúng tường.
-Anh...-Đào Anh nhìn Quốc Bảo.
Quốc Bảo áp sát mặt vào Đào Anh.
Chết rồi!Hắn ta tính "mi" sao?!
-...-Đào Anh nhắm tít mắt lại.
Cốp!
-Ui da!-Đào Anh ôm cái trán bé bỏng.
-Cô ngốc sao?Cô tưởng tôi tính hôn cô à?-Quốc Bảo nói.
-Anh...hồi nào cơ chứ?!-Đào Anh đỏ mặt.
-Ô hô.Chứ không phải lúc nãy có người nhắm mắt sao??
-Thì....
Soạt.Quốc Bảo ném áo lên đầu Đào Anh.
-Đi giặt đi.
-Giặt?
-Nhanh lên.Tôi đi tắm.Với lại mở vali của tôi lấy cái khăn ra luôn.
-Ờ...-Đào Anh làm theo những gì Quốc Bảo nói.-Khoan...vali của anh sao?!
-??-Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Khoan.Dù tôi là ...người hầu riêng của anh nhưng...tôi không thể mở vali của anh được?!
-Tại sao?
-Tại sao??Anh còn hỏi!
-Cứ lấy đi.-Quốc Bảo đi lại chỗ Đào Anh.-Ngốc ạ!
Rồi bước vào phòng tắm luôn.
...Không gian yên ắng...
-Mở ra sao?...Không khó mà đúng không...Ờ!Không khó!Có lúc tức lên thì nhét kẹo cao su vào đồ hắn...Khoan đã...mình đang nghĩ cái gì vậy?!Tỉnh lại đi Đào Anh!-Đào Anh ngồi nói chuyện với chính bản thân.
Roẹt...
-Khăn tắm....đây rồi...-Đào Anh lấy khăn tắm trong vali Quốc Bảo.-Mùi...của hắn....Mày đang suy nghĩ gì vậy?!Tỉnh lại...tỉnh lại...
Đào Anh bước lại cửa phòng tắm.
-Tôi...tôi sẽ để nó ở đâu đây?
-Mở cửa ra và để vào.
-Hả??!!Anh khùng nặng rồi phải không?!
-Không thấy đâu.
Đào Anh hít thở thật sâu rồi bỏ khăn tắm vào.
-Hắn ta....ah!!Tức quá đi mất!-Đào Anh dậm chân lấy vali ra.Chuẩn bị đồ để tắm.
Cạch.
-xong rồi sao?-Đào Anh hỏi.
-Thấy mà còn hỏi.
-Xì...-Đào Anh đứng dậy và đi tắm.
...
Cạch.
-Mát quá...-Đào Anh lấy khăn lau tóc rồi ngồi lên giường.-Hôm nay là ngày 26/11...sắp thi rồi....
-Nhắc mới nhớ..-Quốc Bảo nói.
-Gì?
-Tối ngày mai,cô phải về Việt Nam.
-H...hả?!
-Hả gì nữa.Sắp thi rồi.
-Mình tôi?!
-Ừ.Chỉ có cô về.Bác quản gia sẽ chở cô về đừng lo.
-Nhưng...
-Cô phải về để lo ôn thi.Sắp thi rồi còn đâu.
Hắn ta nói cũng đúng.
-...Oáp...thôi,anh nói cũng đúng.Tôi sẽ về.Thế khi nào anh về?
-4,5 ngày gì nữa...
-...Tôi đi ngủ đây.-Đào Anh nằm xuống đắp chăn lại rồi ngủ.
...
-Oáp....-Đào Anh ngồi dậy.-8 giờ rồi....Mệt quá....Lên xuống máy bay hoài....
Đào Anh đứng dậy,làm vệ sinh cá nhân,thay đồ rồi ra ngoài.
-Chào cô!-Đào Anh thấy mẹ Quốc Bảo cúi chào.
-Chào cháu....-Mẹ Quốc Bảo nói.
-Cô ơi...sao sắc mặt cô tái xanh thế ạ?
-À không...-Mẹ Quốc Bảo đột nhiên ngã xuống.
-Cô!Cô ơi!Cô sao vậy cô?!-Đào Anh đỡ mẹ Quốc Bảo.-Quốc Bảo...điện thoại...
Đào Anh lấy điện thoại ra gọi Quốc Bảo.
-Gì?-Quốc Bảo nói.
-Anh...anh tới đây nhanh lên mẹ anh...
-Mẹ tôi?Mẹ tôi sao hả?!
-Mẹ anh ngất rồi đây này!
-Gì?!Cô đang ở đâu?!
-Trước cửa phòng.
-Đợi đấy!
Tút tút.
-Quốc Bảo à,anh nhanh lên....-Đào Anh sợ hãi khóc.
5 phút sau.
-Mẹ!-Quốc Bảo chạy tới.-Hồi nào thế?
-Năm phút trước!
-Cấp cứu...gọi cấp cứu!
-Hả?Ừ!-Đào Anh lấy điện thoại ra gọi.
...
Tại bệnh viện...
Cạch.
Bác sĩ bước ra.
Quốc Bảo đứng dậy,nói chuyện với bác sĩ bằng tiếng Hàn.
Nhưng Đào Anh có lẽ nghĩ rằng là không sao.Vì sau khuôn mặt điển trai lạnh lùng ấy có một nụ cười.
-Sao rồi..-Đào Anh hỏi.
-Bác sĩ nói không sao,chỉ do quá mệt thôi.
-Phù may quá...-Đào Anh thở phào.
-Quốc Bảo!-Linh và mọi người chạy tới.-Mẹ sao rồi anh?
-Không sao.
-Hên quá!-Linh cười.
-Quốc Bảo.-Hải gọi.
-Hả?
-Nhanh nhanh về,còn 1 cuộc họp.
-Ừ.
Tất cả đều đi về còn Quốc Bảo với Đào Anh.
-Anh về đi.Để tôi lo.-Đào Anh nói.
-...-
-Có cần phải im thế không trời...
-Cô ở đây?
-Ừ.
-Thế ai nấu đồ ăn cho tôi?
-Thì người trong tập đoàn.Đâu chỉ có tôi.Với lại tối nay tôi về.Mai anh cũng phải ăn đó thôi.
-Cô ở đây.Tới khoảng năm giờ chiều.Về phòng soạn vali sau đó tới sân bay.
-Chuyến bay xuất phát mấy giờ?
-Bảy.
-Sớm vậy....Thôi tôi ở đây cũng được.
-Tôi về.
Quốc Bảo đi.Đào Anh đi vào thăm mẹ Quốc Bảo.
-Cô....cô đừng nên làm việc quá sức chứ cô...-Đào Anh bước vào lo lắng.
-Cô không sao mà...
-Không sao cái gì cô....Lúc đó tim con như muốn nhảy ra l*иg ngực vậy...
-Thôi thôi cô nương...-Mẹ Quốc Bảo cười.
-Để con đi mua cháo cho cô.
-Ừ...nhờ con...
Cạch.
...
Tại trường...
-Gì cơ?!
-Hả?
-Con nhỏ đó sao??
-Tên là Trần Đào Anh phải không?
Sân trường đang bàn tán chuyện gì đó.Tất nhiên có liên quan tới Đào Anh.
Tại bảng thông báo,một poster được dán lên.Trên đó có ghi...
TRẦN ĐÀO ANH ĐANG Ở BÊN CÙNG VỚI HOT BOY QUỐC BẢO