Chương 8: Một ngày mới
5.45 a.mReng…Reng…Reng…
Chiếc đồng hồ báo thức hình con mèo hồng reo ing ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng. Nó bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm VSCN. 5’ sau, nó trở ra với một khuôn mặt rạng ngời sức sống. Có lẽ vì hôm qua mệt mỏi quán mà đêm đến lại ngủ ngon rất ngon nên hôm nay mới tràn đầy sức sống như thế này. Nó đi xuống nhà và chuẩn bị bữa sáng.
6.00 a.m
Nó đã bày tròn bộ các món ăn ra bàn. Nó nhìn lại đồng hồ đã 6h rồi mà sau hắn vẫn chưa dậy nhỉ? Nó đành đi lên phòng hắn gọi. Nó bước từng bước thật nhẹ nhàng, khuôn mặt trông thật bình tĩnh nhưng trong lòng nó thì đang thấp thổm lo lắng. Vì đây là lần đầu tiên nó đi đánh thức một thằng con trai, thường ngày ở nhà nó chỉ đánh thức Uyên mà thôi. Phòng của hắn đối diện với phòng của nó, nó khẽ đưa tay gõ nhẹ cửa:
- Anh dậy chưa?
- … - Không có bất cứ một tiếng động gì cả.
- Này, anh dậy chưa? Tôi có nấu đồ ăn sáng rồi đấy.
- … - Vẫn không có bất kì một tiếng động gì cả. Nó nghĩ chắc hắn chưa dậy nên đẩy nhẹ cửa bước vào và…
- Áaaaaa – Đồng loạt có hai tiếng hét vang lên.
- Cô làm gì vậy? – Hắn gắt.
- Tôi mới là người nên hỏi anh đang làm gì đấy? Sao chỉ quấn một cái khăn thế hả? – Nó quay lưng lại nói chuyện với hắn.
- Này, cô nên nhớ đây là nhà tôi đấy nhé. Ai cho cô tự tiện vào phòng tôi như thế?
- Tại tôi kêu anh hoài không thấy nên mới vào thôi.
- Này, cô làm gì mà cứ quay mặt lại hoài thế? – Hắn nắm lấy tay nó kéo lại khiến nó ngã nhào vào ngực hắn.
- Ơ. – Nó ngượng không nói lên lời.
- Này, cô bị cái gì thế?
- Tôi…tôi có bị gì đâu.
- Sao mặt mày đỏ lừ thế?
- Ai biết. Thôi, tôi đi xuống nhà trước, anh xuống sau nha. – Nó nói rồi nhanh chân chuồn nhanh.
- Ơ, cái cô này. – Hắn chỉ biết ngơ ngác. – Mà cô ta cũng rất dễ thương đấy chứ.
5’ sau, hắn bước xuống nhà. Nó đã ngồi trong nhà bếp từ lâu, hắn bước đến thấy mặt nó vẫn còn đỏ nên đưa tay gờ trán nó:
- Đâu có nóng đâu mà sao mặt đỏ chót thế.
- Anh…anh…ăn sáng đi.
- Ờ.
- Sáng nay cô nấu món gì vậy?
- Anh nhìn mà không biết à?
- Không. – Nó như muốn té ghế với câu trả lời này của hắn.
- Bánh mì trứng ốp la.
- Là gì?
- Trứng chiên ăn với bánh mì, biết chưa?
- À, mà cũng không biết. Ăn được không?
- Ăn vô chết đó, hỏi hoài có câu vô duyên. Anh làm như tôi bỏ thuốc độc gϊếŧ anh vậy.
- Ai biết được, lỡ có người muốn gϊếŧ người thì sao.
- Hứ, còn bây giờ là anh ăn hay muốn ngồi nói rồi trễ học.
- Thì ăn được chưa?
- Được.
Xong bữa sáng, nó và hắn lên phòng thay quần áo. Quần áo đã đâu vào đó, nó bước xuống nhà thì đã thấy hắn ngồi ở đó đọc báo, nó hỏi:
- Anh không đi học hả? Còn ngồi đó đọc báo thảnh thơi.
- Chờ cô.
- Này, anh nói câu đủ chủ ngữ vị ngữ được không?
- Không.
- Lý do?
- Không thích.
- Sao không thích?
- Mỏi miệng, dư hơi.
- Hơ.
- Bây giờ, cô đi học không?
- Đi.
- Còn không lẹ lên. Lề mề quá rồi đấy.
- Từ từ. – Nó lon ton chạy theo hắn ra xe.
Nó và hắn đã yên vị trên xe và…bắt đầu cãi nhau. Bác tài xế cũng phải lắc đầu chịu thua, bác nghĩ từ lúc có cô gái này mà cậu chủ đã chịu nói nhiều hơn rồi. Bác xem hắn như con trai mình nên rất thương yêu hắn, bác mong hắn có thể vượt qua nỗi đau để mở cửa trái tim cho một người con gái khác.