Từ trên xuống dưới Thẩm gia không ai dám bàn tán thêm về chuyện này.
Đêm đó khi Thẩm Khác trở về sau buổi xã giao, Úc Nhạc Âm đang mặc bộ đồ ngủ trẻ con, ngồi xem một bộ hoạt hình hài hước chuyển thể từ manga.
Hắn muốn dùng cách này để quên đi câu chuyện đáng sợ kia.
Bộ hoạt hình thực sự buồn cười, Úc Nhạc Âm nhìn mà bật cười thoải mái.
Đột nhiên Thẩm Khác, người vừa trở về trong tình trạng say rượu, ôm chặt lấy hắn.
Úc Nhạc Âm lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.
Thẩm Khác dán sát vào tai hắn, gần như nỉ non van xin: “Cười lên trông rất đẹp, tại sao đột nhiên không cười nữa?”
Úc Nhạc Âm cảm thấy Thẩm Khác thực sự là một kẻ điên.
Thẩm Khác giam cầm hắn trong nhà một cách vô hình.
Hắn muốn gì cũng được nhưng chỉ có tự do rời xa Thẩm Khác là điều mà dù chết hắn cũng không thể có.
Hệ thống không ngờ giữa ký chủ và đối tượng nhiệm vụ lại có mối nghiệt duyên như vậy liền báo cáo lên tổng bộ hệ thống.
Theo quy định ký chủ và đối tượng nhiệm vụ không được có bất kỳ mối liên hệ nào trước khi nhiệm vụ bắt đầu.
Tổng bộ cuối cùng đưa ra một chút bồi thường nhỏ.
[Tôi có sáu thẻ phúc lợi ở đây. Ký chủ có thể rút hai tấm tùy ý.]
Hệ thống trộn lẫn sáu tấm thẻ phúc lợi và trình bày ra trước mặt hắn.
Mặt sau của tất cả các tấm thẻ đều có hoa văn giống hệt nhau. Úc Nhạc Âm chọn ngẫu nhiên một tấm thẻ.
[Thẻ mạnh mẽ tạo ra kỳ tích.]
[Oa, thẻ này thực sự rất tuyệt! Hoàn toàn phù hợp với ký chủ là người giấy nhỏ. Nếu bị kẻ xấu bắt nạt, người giấy nhỏ có thể tự mình phản kháng.]
Người giấy nhỏ có đôi tay hình tròn, có thể nắm lại thành một nắm tay nhỏ xíu.
Úc Nhạc Âm thử nắm lại nhưng không cảm nhận được sự thay đổi nào về sức mạnh.
“Ha! Bắt được anh rồi!”
Một tấm lưới từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn bao phủ người giấy nhỏ.
Một người đàn ông gầy gò, hai mắt hõm sâu, làn da tái nhợt, trán thâm đen, hư hư thực thực như kẻ nghiện ma túy, nhéo lấy tay người giấy nhỏ và bật cười: “Thú cưng cao cấp tái bản! Chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền.”
Anh ta vốn đang rình trên mái nhà, tìm xem có người phụ nữ đi một mình gần đó để bắt cóc đem bán.
Nhưng vô tình, anh ta phát hiện ra một người giấy nhỏ trên cây ngô đồng giả.
Ban đầu, anh ta nghĩ đó chỉ là một mẩu giấy bỏ đi, nhưng rồi lại thấy nó có thể đứng dậy, đung đưa theo gió, trông như một sinh vật sống.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng đây hẳn là loại thú cưng cao cấp dành cho giới nhà giàu, một sinh vật có thể bay lơ lửng giữa không trung.
Không suy nghĩ thêm, anh ta nhanh chóng dùng lưới bắt lấy người giấy nhỏ.
Anh ta nâng người giấy nhỏ trên tay, như đang cầm một bảo vật quý giá. Người giấy nhỏ thật sự rất nhỏ, chưa bằng nửa lòng bàn tay anh ta.
Người đàn ông cười ngây ngô, khích lệ người giấy nhỏ: “Tôi đã phát hiện ra bí mật của anh. Anh thử động đậy chút đi?”
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn mỉm cười: “Được thôi.”
Đôi tay ngắn nắm lại thành nắm đấm nhỏ, rồi nhắm thẳng vào mũi người đàn ông mà đánh.
“Á! Á! Á!”
Người đàn ông nghe rõ ràng tiếng xương mũi mình gãy nứt.