Nợ Chàng Ân Tình, Thiếp Đành Thác Thân.

Chương 9: Trùng phùng

Một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, ma tu nhìn Tư Lê với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên môi hắn cứng lại.

Như thể có một tấm chắn vô hình đột ngột xuất hiện, những ma tu phía sau bị chặn lại, đứng im như tượng gỗ. Từng khuôn mặt dữ tợn muốn xông lên tấn công Tư Lê, nhưng ngay cả sức cử động cũng không có.

Nữ tu này… nàng sao có thể…?

Quyển Tinh rút ra, tên ma tu cũng như bị rút cạn sinh lực, ngã gục xuống đất, hai mắt trợn trừng, rồi hóa thành những mảnh đen tan biến, thân thể cũng theo đó tiêu tán.

Trong chớp mắt, hồn phi phách tán.

Tư Lê bất đắc dĩ xoay người, nhìn đám ma tu mặt mày kinh hoàng phía trước, đáy mắt thoáng hiện một tia thương hại.

“Thật ngốc nghếch, chỉ cao thêm chút mà chẳng thêm chút trí khôn.”

Bao nhiêu ma tu tụ tập trốn sau thân cây, vậy mà không hề nhận ra ma khí nồng đậm gần như xông thẳng vào mặt nàng. Ma tộc quả nhiên vẫn ngu muội như xưa.

Nàng vung kiếm chỉ vào tên ma tu gần nhất: “Nói, người của ta đâu?”

Tên ma đầu mím chặt môi, trừng mắt nhìn nàng, nhất quyết không hé răng.

Tư Lê không nói lời thừa, mũi kiếm khẽ nhấc, hắn liền tan biến tại chỗ.

Lại một đồng bọn trong nháy mắt tan thành tro bụi ngay trước mắt, đám ma tu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mũi kiếm Tư Lê chuyển hướng sang một tên khác.

“Nói.”

Không ai đáp lời.

Mũi kiếm khẽ nhấc, khói đen tiêu tán.

“Đến lượt ngươi.”

“Vậy đến lượt ngươi.”

“Hừ, hắn không nói, thì đến lượt ngươi.”

“Sao lại thế này, bọn ngươi không sợ chết sao?”

“Người cũng chẳng còn bao nhiêu…”

Đến khi mũi kiếm chỉ vào tên ma đầu cuối cùng, cấm chế của Tư Lê cũng biến mất. Hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất, mặt mày kinh hoàng.

Đây đâu phải là nữ tu, đây chính là một ma đầu!

“Ta… ta nói, nàng—— ách!”

Lời còn chưa dứt, quanh thân ma tu bỗng bốc lên quỷ hỏa, ngọn lửa xanh biếc ngập trời, trong nháy mắt thiêu rụi hắn không còn mảnh vụn.

Cùng lúc đó, một luồng sát khí lạnh lẽo từ sâu trong rừng rậm lao đến, bóng đen gần như hòa vào bóng tối, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên hung quang.

Lẽ nào có Ma tộc Đại Thừa kỳ?

Tư Lê chau mày, rút kiếm nghênh chiến.

Nhưng nhanh hơn nàng là một đạo kiếm quang từ phía sau, dứt khoát vô song, uy áp kinh người, khiến ngay cả tu sĩ Hóa Thần như nàng cũng không khỏi run sợ, hai chân mềm nhũn như muốn quỵ xuống.

Một vòng tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau.

Hơi thở lạnh lẽo như tùng bách trên núi tuyết, như ánh trăng giữa ngàn khơi, thấm vào tận tâm can.

Một hơi thở quen thuộc.

“A Lê…”

------------------------

(Lời tác giả)

Tiểu kịch trường:

Ma tu: "Nữ tu nhìn yếu đuối kia vậy mà đáng sợ đến vậy!"

------------------

Tư Lê không thể lùi bước, bị hắn ôm chặt trong ngực, hơi thở quanh quẩn đều là hương tùng bách thanh lãnh trên người hắn.

Cũng giống như con người hắn, thanh cao lạnh lùng, vô tâm vô tình.

“A Lê, nàng đã trở lại rồi, phải không?”

Thanh âm hắn khàn khàn nghẹn ngào, như một đứa trẻ hoảng sợ bất lực, ôm chặt Tư Lê, siết chặt vòng tay quanh eo nàng, như muốn hòa nàng vào xương tủy.

Tu sĩ Độ Kiếp đã đến, tên ma tu bị Yến Hành Tịch một kiếm trọng thương, thấy tình thế bất lợi đã sớm bỏ chạy.

Trong khu rừng tối tăm, tĩnh lặng bao trùm, gió đêm thổi đến mang theo hương lạnh lẽo của Yến Hành Tịch.

Sau ba trăm năm gặp lại, Tư Lê lại không thể nhớ nổi ba trăm năm trước mình đã dùng tâm tình gì để đối diện với Yến Hành Tịch. Nàng chỉ nhớ rõ khi đó mình luôn đi theo hắn, không biết đã nhận bao nhiêu lần lạnh nhạt.

Nàng dù có rộng lượng đến đâu cũng chỉ là một nữ tử, mà hắn lại cô độc lạnh lùng, dường như không thấy sự quan tâm của nàng. Nhưng Tư Lê vì nhiệm vụ phải quấn lấy hắn, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi khi ở bên hắn.