Nợ Chàng Ân Tình, Thiếp Đành Thác Thân.

Chương 7: Mộng mị

Năm năm trôi qua, Khánh Nhi ngày càng xinh đẹp, không còn dáng vẻ rụt rè sợ sệt bị đuổi đi như trước. Hiện giờ Khánh Nhi đã hoạt bát, lanh lợi hơn nhiều.

“Cô nương.” Khánh Nhi men theo cột nhà chạy lên, quàng tay ôm lấy tay Tư Lê: “Ta có thể——”

“Không được!”

Lời Khánh Nhi chưa dứt đã bị Tư Lê cắt ngang, khiến cô bé hơi ngẩn người.

Tư Lê rất ít khi nghiêm túc như vậy. Trong ấn tượng của Khánh Nhi, nàng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen láy sáng ngời, trong veo. Khánh Nhi chưa từng gặp ai có đôi mắt trong suốt đến thế.

Như thể không vướng bận chút cảm xúc nào, ái hận tham si đều tan biến.

“Cô nương……” Bàn tay Khánh Nhi đang níu lấy tay Tư Lê từ từ buông xuống.

Nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng, Tư Lê hít sâu một hơi, dịu giọng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Khánh Nhi.

“Khánh Nhi, ta đã nói rồi, Tức Mặc thành dạo gần đây không yên ổn, sau giờ Tuất phải đóng cửa hàng, không được ra ngoài. Hội hoa đăng năm nay em không được đi.”

Hôm nay là hội hoa đăng thường niên, được tổ chức ở phía nam thành. Những năm trước, Tư Lê đều dẫn Khánh Nhi đi chơi. Cô bé tuổi còn nhỏ, tất nhiên là thích những thứ hoa lệ đó.

Nhưng năm nay thì khác.

Cánh cửa sổ khép hờ, tiếng rao hàng trên phố xá vọng vào, vẫn là khung cảnh thái bình phồn hoa như thường nhật.

Nhưng Tức Mặc thành, dạo gần đây, chẳng mấy an yên.

Nàng là tu sĩ Hóa Thần, là người có tu vi cao nhất trong thành. Ma khí nồng đậm bao trùm Tức Mặc thành khiến nàng bất an, nhưng lại chưa từng nghe nói chuyện chẳng lành nào xảy ra trong thành.

Ma tộc xuất hiện trong thành trì của Nhân giới, vốn là điều đại kỵ. Nhưng các tông môn trấn giữ phía trên Tức Mặc thành lại chẳng màng đến, dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự bất thường này. Bên trong thành vẫn giữ vẻ thái bình giả tạo.

Nhưng Tư Lê không thể yên tâm. Ma tộc vốn tính hiếu sát, gian xảo, tuyệt không vô duyên vô cớ xâm nhập vào thành trì Nhân giới. Việc chúng xuất hiện với quy mô lớn ắt có mưu đồ. Chừng nào Ma tộc còn chưa rút khỏi Tức Mặc thành, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Một lúc lâu sau, giọng Khánh Nhi buồn bã vang lên từ phía sau: “Dạ, cô nương.”

Đêm xuống.

Tư Lê lại chìm vào giấc mộng kỳ quái. Xung quanh nàng một màu trắng xóa, sương mù bao phủ, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, tất cả đều mờ mịt.

Nàng biết đây là mộng cảnh. Mấy ngày nay, nàng luôn mơ thấy một màu trắng xóa như vậy. Có tiếng khóc nức nở bên tai, nhưng nàng không thể xua tan màn sương trắng, cũng không nghe rõ là ai đang khóc.

Nói ra cũng lạ, từ khi vô tâm, Tư Lê đã không còn hỉ nộ ái ố, không còn phiền não lo âu, không còn mong cầu ước vọng, cũng hiếm khi mộng mị.

Nhưng dạo gần đây, đã hơn nửa tháng nàng liên tục gặp ác mộng, nhưng ngoài một màn sương mờ mịt, nàng chẳng thấy gì khác.

Tư Lê vốn tính an nhàn, dứt khoát nằm yên, nhắm mắt vận chuyển linh lực trong cơ thể, xem như nhập định tu hành.

Nhưng luôn có kẻ không muốn nàng sống yên ổn. Tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn, Tư Lê chợt nhận ra một chút quen thuộc.

Mất kiên nhẫn, nàng mở mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai. Màn sương trắng đột nhiên tan biến.