Nợ Chàng Ân Tình, Thiếp Đành Thác Thân.

Chương 3: Tu vi

Nhưng Tư Lê muốn hoàn thành kết cục pháo hôi đã được định sẵn, muốn biến mất khỏi thế gian này, muốn chết dưới kiếm của Yến Hành Tịch.

Vì vậy, theo lời Thương Minh Kính chỉ dẫn, Tư Lê châm biếm lạnh lùng nói với Yến Hành Tịch: “Yến Hành Tịch, những bậc trưởng bối nói không sai, ngươi thật sự không hiểu tình yêu. Ta thật hối hận vì đã từng thích ngươi, lãng phí bao năm tháng.”

Nàng mượn sức mạnh của Thương Minh Kính phong ấn Quỷ Quắc vào trong cơ thể mình, hợp nhất với nó.

Sau đó, nàng lợi dụng hôn ước để thao túng Yến Hành Tịch gϊếŧ mình, tiện thể diệt trừ Quỷ Quắc, coi như làm chút cống hiến cho chúng sinh.

Theo lẽ thường, cốt truyện của nàng nên kết thúc ở đây, nhưng không lường trước được.

Tư Lê nghiến răng nghiến lợi, trong tiếng niệm chú ai oán, cơn đau ở ngực càng thêm dữ dội. Nàng cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang nhanh chóng tan biến.

Đó là trái tim nàng.

Thương Minh Kính đang hấp thụ trái tim nàng.

“Ngươi đang làm gì, mau dừng tay!”

Tư Lê hoảng loạn kêu gào Thương Minh Kính, sự việc xảy ra quá đột ngột, nàng hoàn toàn bất lực.

Giọng nói máy móc của Thương Minh Kính mang theo chút hối lỗi: “Thực xin lỗi ký chủ, chỉ dựa vào Yến Hành Tịch khó có thể giải quyết Phù Đồ Ác Quỷ. Ta cần mượn sức mạnh từ trái tim của ngài để đóng kín vết nứt Phù Đồ!”

Trong khoảnh khắc, Tư Lê đau đến nghẹt thở, hoàn toàn mất khả năng cử động. Chỉ trong chớp mắt, trái tim tươi rói trong l*иg ngực bị một sức mạnh cường đại hút cạn.

Đồ khốn kiếp, ngươi không thấy lương tâm cắn rứt sao!

Lúc đó, Yến Hành Tịch vừa trải qua giai đoạn độ kiếp phi thăng gian nan, bị trọng thương trong trận chiến với hàng vạn Phù Đồ Ác Quỷ. Thương Minh Kính nói với nàng rằng Tu Chân giới trong nguyên tác gần như thương vong quá nửa mới có thể khó khăn đóng kín vết nứt Phù Đồ.

Vậy mà giờ đây, Thương Minh Kính lại dùng trái tim nàng để khép lại vết nứt, đưa toàn bộ Phù Đồ Ác Quỷ trở về, cứu lấy những đệ tử và trưởng lão của Tu Chân giới.

Một trái tim của nàng, lại cứu sống hàng vạn sinh linh.

Nhưng Tư Lê không hiểu vì sao lại phải dùng trái tim nàng. Nàng chỉ là một Kim Đan, tại sao trái tim nàng lại có năng lực lớn như vậy?

Giờ đây, Tư Lê ngơ ngác sờ lên ngực mình, chỉ cảm nhận được sự trống rỗng, không còn nhịp tim, nhưng nàng vẫn sống. Nàng cũng không biết Thương Minh Kính đã dùng cách gì để giữ cho nàng sống sót.

Những cơn đau vừa rồi đến từ thần hồn, khi thần hồn trở về vị trí, cơn đau cũng truyền đến.

Thứ rơi xuống biển chính là A Lê, không phải Tư Lê.

Đó chỉ là một con rối do Thương Minh Kính dùng Kỳ Sơn băng liên chế tạo, nhưng bên trong thân xác ấy lại là trái tim của Tư Lê.

Hiện tại, trái tim của A Lê không còn.

Trái tim của Tư Lê cũng không còn.

Tư Lê ngồi bệt xuống đất, im lặng cúi đầu, dần cảm nhận được cái lạnh thấu xương bao trùm xung quanh.

Nàng dường như đã bị truyền tống đến Bắc Quốc. Rõ ràng là giữa ban ngày nắng chói chang, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, hàng mi dài phủ một lớp sương trắng, sống lưng lạnh toát.

Nàng thử vận chuyển linh lực, kinh mạch rộng lớn bao la, đan điền nóng rực mãnh liệt, một sức mạnh cường đại chưa từng có.

Thương Minh Kính đã cho nàng tu vi Hóa Thần.

Tư Lê im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lạnh thành tiếng: “Hừ.”

Đây tính là cái gì, lấy trái tim nàng đền bù sao, phản bội nàng để bồi thường?

Nực cười là, nàng muốn tìm nó đòi một lời giải thích cũng không được, nó đã sớm biến mất không dấu vết.

Nàng khẽ gọi: “Thương Minh Kính?”

Nàng kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, hết lần này đến lần khác gọi tên nó, nhưng giọng nói máy móc ấy vẫn không xuất hiện.