Mạt Thế: Người Phía Trước Tung Hoành, Thiết Lập Nhân Vật Đuổi Theo Sau

Chương 4: Trữ! Trữ đến chết! Không chết thì trữ tiếp!

Ngồi trên máy bay, trông có vẻ đang nhắm mắt ngủ, nhưng thực chất ý thức của Sở Lạc Y đang trò chuyện với hệ thống.

“Này, cậu tên gì?”

“Tôi tên là số 970!”

Sở Lạc Y: “…Tên khó nghe quá, từ giờ gọi cậu là Tiểu Khả Ái.”

Hệ thống: “???”

“Không! Tôi là con trai!”

Sở Lạc Y cong khóe môi: “Con trai thì không thể đáng yêu sao? Lý lẽ gì kỳ vậy, cứ gọi là Tiểu Khả Ái, không chấp nhận phản bác!”

Hệ thống: ..

“Phải rồi, cậu nói nhiệm vụ là gì?”

“Thế giới các cô đang sống thực ra là một thế giới thứ nguyên được phát triển bởi tinh hệ. Mọi thứ đều có kịch bản, nhưng vì một kẻ xuyên không phá rối mà mọi thứ sụp đổ. Kẻ xuyên không đó có nhân cách phản xã hội, tự nguyện trở thành Vua Zombie, hệ thống của hắn cũng đã phản bội. Vì vậy…”

Sở Lạc Y khẽ nhíu mày: “Vậy nên, đây chính là lý do kiếp trước Vua Zombie khó gϊếŧ như thế?”

Hệ thống cầu sáng nhỏ trong ý thức của cô xìu xuống: “Đúng vậy… hệ thống của hắn có thể giúp hắn vào chợ đen mua đạo cụ…”

Sở Lạc Y: …

Có lúc thật sự muốn phát điên ngay tại chỗ.

Hệ thống cầu sáng hóa ra đôi tay nhỏ, giơ ba ngón tay làm động tác thề: “Tôi thề! Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo kiếp này sẽ không xảy ra chuyện như kiếp trước! Hơn nữa, nếu cô tiêu diệt được Vua Zombie và hệ thống phản bội của hắn, cô sẽ có ba cơ hội ước nguyện với Chủ Não! Cực kỳ lời luôn! Thật đó!”

Sở Lạc Y không nói gì, chỉ mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời xanh thẳm, máy bay bay trên tầng mây, tựa như một chú cá đang bơi trong biển mây.

Hệ thống, cũng chính là Tiểu Khả Ái, sợ cô đổi ý, không ngừng lên tiếng dỗ dành.

Sở Lạc Y tự động cắt đứt kết nối với nó, nhắm mắt dưỡng thần.

***

Máy bay hạ cánh, điểm đến đầu tiên là Mỹ.

Sở Lạc Y xách túi, bắt xe đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Không nghỉ ngơi, cô lập tức đi thuê kho và sau đó thẳng đến chợ.

Thịt, rau, trái cây – thấy gì mua nấy.

Quần áo, giày dép – gom hết. Thậm chí các bộ dụng cụ sinh tồn ngoài trời cũng bị cô mua trọn.

Mua xong hàng có sẵn, cô tiếp tục tìm đến các trang trại và trại chăn nuôi, có thể mua gì là gom sạch.

Bảy ngày liên tục, nhìn vật tư trong không gian chất đống cao như núi, Sở Lạc Y hài lòng gật đầu.

Vừa du ngoạn, cô vừa đánh dấu các cửa hàng.

Đêm cuối trước khi rời đi, cô mặc chiến phục do hệ thống sản xuất, che kín diện mạo, đeo tóc giả hóa trang thành đàn ông. Nhân lúc trời tối, cô dọn sạch những cửa hàng đã đánh dấu, còn hút được một lượng lớn dầu mỏ.

Các thùng rỗng cũng được mang đi, cô sử dụng dị năng không gian rút dầu mỏ vào đầy thùng.

Nhân tiện, cô cũng ghé qua chợ đen, “mượn tạm” một lô vũ khí nóng, trong đó có ba chiếc trực thăng.

Những gì học được kiếp trước, may mắn là cô chưa quên.

Sáng hôm sau, xách túi đi thẳng ra sân bay.

Chưa kịp lên máy bay, màn hình lớn đã bắt đầu phát lệnh truy nã.

Dưới lớp khẩu trang, khóe môi Sở Lạc Y hơi nhếch lên.

“Cứ tìm đi, cố gắng lên!”

***

Điểm đến tiếp theo là đảo hoa anh đào nhỏ bé ở Nhật Bản.

Nơi này không lớn, cô chỉ ở lại ba ngày. Cô quét sạch các loại hải sản, làm trống trơn mấy khu chợ.

Cuối cùng, cô thậm chí túc trực ở cảng biển, chờ tàu đánh cá trở về rồi mua hết tất cả.

Dù gạo ở đây hương vị bình thường, nhưng liệu Sở Lạc Y có bỏ qua được không?

Tất cả đều bị cô gom sạch!

Tiểu Khả Ái trong ý thức của cô hoàn toàn sững sờ.

“Phụ nữ đi mua sắm… đáng sợ đến vậy sao?!”

Lo sợ cô hết tiền, Tiểu Khả Ái tự móc túi mình, lập mục đổi điểm lấy tiền trong thương thành cấp 1.

10 điểm đổi 1 triệu.

“Ký chủ, ký chủ! Mau xem thương thành, có bất ngờ đấy!”

Sở Lạc Y nghi hoặc mở thương thành, ngay lập tức bị mục đầu tiên thu hút: “Không tệ. Vừa hay, tiền tôi còn lại có 30 triệu. Đổi cho tôi 1.000 điểm.”

“Được ngay!”

Hai giây sau, tin nhắn ngân hàng báo về: “Tài khoản nhận được 10 tỷ đồng.”

Sở Lạc Y tiếp tục đặt vé máy bay, bay đến đâu mua sắm đến đó.

***

Khi ghé qua Hàn Quốc, cô nhíu mày, gom không ít kim chi nhưng vẫn âm thầm hối hận.

Không nên đến đây, chẳng có gì cả!

Cuối cùng, cô vẫn chọn trữ thêm một lô mỹ phẩm.

Dù ở tận thế, cũng phải sống thật tinh tế!