Cô hy vọng các con có thể trưởng thành trong tình yêu thương, vì vậy cô sẽ không ngăn cản người thân yêu thương chúng.
Cô có thể nhận ra Tần Thời Úc thật lòng với hai đứa trẻ, ít nhất là từ những hành động bây giờ có thể thấy được điều đó.
Bữa cơm này có thể nói là khá hòa thuận.
Tần Thời Úc ăn rất khỏe, ăn một cái bánh bao, ăn một bát cơm lớn từ tối qua, ngoài ra còn ăn hết chỗ thức ăn thừa, thậm chí còn uống một bát lớn canh cá.
Ăn cơm xong, anh lập tức xung phong đi rửa bát.
Vân Chức Chức dẫn hai đứa nhỏ ra sân đi dạo cho tiêu cơm, còn Tần Thời Úc dọn dẹp bàn ăn và bếp núc.
“Anh đi đến đơn vị mượn xe, em thu dọn một chút, anh đưa mọi người vào thành phố.”Tần Thời Úc nói xong, lập tức ra ngoài.
“Mẹ ơi?”Viên Viên ngẩng đầu nhìn Vân Chức Chức, tò mò chớp mắt.
“Cha sẽ đưa các con đi mua quần áo.”
Trên mặt hai đứa nhỏ đều ánh lên niềm vui.
Mua quần áo ư?
Quần áo mới sao?
Hai đứa nhỏ đều không nhớ, chúng có từng mặc quần áo mới hay chưa.
Nhìn hai đứa nhỏ như vậy, Vân Chức Chức khẽ thở dài đau lòng và chua xót.
Hai đứa nhỏ không có gì nhiều để dọn dẹp, Vân Chức Chức đun nước nóng, rửa mặt cho hai đứa, quần áo trên người tuy cũ kỹ nhưng may mà sạch sẽ, gọn gàng.
Bản thân cô cũng chẳng có gì phải thu dọn, để hai đứa nhỏ chơi bên ngoài, cô nhanh chóng vào không gian tắm rửa sạch sẽ, đợi cô mặc quần áo xong đi ra, ngoài cửa đã đỗ một chiếc xe jeep.
Đoàn Đoàn là con trai, lúc nhìn thấy chiếc xe kia thì hai mắt sáng long lanh nhưng lại không dám tiến lên.
Tần Thời Úc rõ ràng nhận ra sự vui mừng của con trai, đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, hỏi: “Đoàn Đoàn, con có muốn lại gần xem không?”
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Tần Thời Úc, trong mắt rõ ràng là sự khát khao.
Tần Thời Úc hiểu ý, đưa tay bế cậu bé lên, lại vẫy tay với Viên Viên, cô bé lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh Tần Thời Úc, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Vân Chức Chức cảm thấy rất kỳ diệu, rõ ràng thời gian họ ở bên nhau không nhiều nhưng hai đứa nhỏ khi ở cạnh Tần Thời Úc đều bằng lòng đến gần anh.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, quan hệ của họ đã thân thiết như vậy, cô bất giác hơi lo lắng, sau khi cô và Tần Thời Úc ly hôn, hai đứa nhỏ này có buồn không?
Có điều cuộc hôn nhân này vẫn phải ly hôn, đến lúc đó cô có thể hỏi Hồ Kiến Quân, nếu cô vào được bệnh viện quân khu, có thể xin một chỗ ở trong khu gia đình quân nhân không, như vậy sau này nếu Đoàn Đoàn, Viên Viên muốn gặp Tần Thời Úc, họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.
Nghĩ như vậy, cô không còn cảm thấy áp lực nữa.
Hai đứa nhỏ đều là lần đầu tiên ngồi xe jeep quân đội, tỏ ra vô cùng phấn khích.
Nhưng dù sao vẫn là những đứa trẻ hơn hai tuổi, xe của Tần Thời Úc chạy rất êm nhưng hai đứa nhỏ ngồi trên xe lắc lư nhẹ, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Tần Thời Úc lái xe, vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, thấy hai đứa nhỏ đang phấn khích bỗng im lặng, anh quay đầu nhìn lại, khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”
“Ừm, ngủ rồi.” Cô đáp.
“Đến thành phố còn mất một tiếng nữa, em mệt thì nghỉ ngơi một lát.”Tần Thời Úc nói.
Vân Chức Chức liếc nhìn anh, nói: “Em biết rồi!”
Vân Chức Chức cúi đầu, thấy hai đứa nhỏ ngủ say, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Úc nói: “Lát nữa chúng ta nói chuyện.”
Tần Thời Úc hơi nhíu mày, tốc độ lái xe tuy không chậm lại nhưng rõ ràng không còn vững vàng như trước.
Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi!”
Trong thời gian tiếp theo, trong xe im lặng hẳn.