Thật ra Lưu Xuân Đào có rất nhiều điều muốn hỏi, nghĩ đến Vân Chức Chức và hai anh em Đoàn Đoàn, Viên Viên gầy thế này, chắc lúc ở quê đã bị nhà chồng hành hạ không ít, nếu không một người đang yên đang lành, sao có thể thành ra thế này?
Nhưng đây là chuyện riêng của Vân Chức Chức, Lưu Xuân Đào và cô vẫn chưa thân thiết lắm, tất nhiên không tiện hỏi quá nhiều.
“Thật sự không sao chứ?” Lưu Xuân Đào vẫn còn hơi lo lắng.
“Không sao đâu, chị Xuân Đào, chị quên rồi sao, em biết y thuật mà!” Vân Chức Chức cười nói.
Nghe Vân Chức Chức nói như vậy, Lưu Xuân Đào nghĩ thầm cũng đúng.
Theo chị thấy, y thuật của Vân Chức Chức còn tốt hơn cả những bác sĩ trong bệnh viện.
Vốn dĩ Vân Chức Chức cũng không có đồ đạc gì, cô đứng dậy thu dọn đơn giản một chút, định đợi Tần Thời Úc nhưng phòng bệnh phải trả lại.
Lưu Xuân Đào không yên tâm để Tiểu Mãn ở nhà một mình, nên về trước.
Cũng bởi vì Tần Thời Úc vẫn còn ở bệnh viện, nên chị cũng không có gì phải lo lắng.
Khi Tần Thời Úc trở về, thấy cô đã xuống giường, mi tâm hơi nhíu lại, hỏi: “Sao em lại xuống giường rồi, bác sĩ nói cơ thể em phải điều dưỡng cho tốt.”
Vân Chức Chức hơi không hiểu nổi Tần Thời Úc, thái độ của anh bây giờ hơi kỳ quái.
Không phải không thích nguyên chủ sao?
Sống chết của cô có liên quan gì đến anh?
Nhưng lúc này anh lại hơi quá lo lắng.
Là biết được cô và hai đứa nhỏ bị mẹ của anh đuổi ra khỏi nhà, nên cảm thấy có lỗi với cô và hai đứa nhỏ sao?
“Em biết y thuật, tự em có thể điều dưỡng. Anh giúp em làm thủ tục xuất viện đi!” Vân Chức Chức nói.
Tần Thời Úc nghiêm túc suy nghĩ, biết lời này của cô không sai.
“Anh đi làm!”
Cô cũng không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, đã có Tần Thời Úc đi, cô cũng không quản nhiều nữa.
Vân Chức Chức và bọn trẻ ở trong phòng bệnh đợi một lát, Tần Thời Úc lập tức mang theo giấy chứng nhận xuất viện trở về.
Vì vẫn chưa quen thuộc với quân khu nên Vân Chức Chức và hai đứa nhỏ vẫn đi theo sau lưng Tần Thời Úc.
Cô cũng phát hiện, người đàn ông này rất ít nói, hầu như không chủ động mở miệng nói chuyện.
Vân Chức Chức cũng không muốn để ý đến anh, dù sao cũng đã ly hôn, cũng không có gì để nói.
Nhưng, nghĩ đến lời người đàn ông nói với Hồ Kiến Quân lúc trước, Vân Chức Chức cũng hơi bất ngờ.
Anh không muốn ly hôn?
“Mẹ.”
Không biết đi bao lâu, Viên Viên đưa tay kéo kéo ống tay áo Vân Chức Chức, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn cô.
“Bảo bối sao vậy?” Cô dịu dàng hỏi.
Viên Viên cúi đầu, hơi tủi thân nhưng lại ngại nói ra.
Vân Chức Chức đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi phản ứng lại: “Có phải bảo bối đi không nổi không? Mẹ ôm con nhé?”
Bệnh viện quân khu ở phía quân khu, ngược hướng với khu gia đình, từ khu gia đình đến bệnh viện quân khu đi bộ mất nửa tiếng, Vân Chức Chức đã đi được mười mấy phút rồi, vẫn chưa tới nơi.
Lúc này hai đứa nhóc Đoàn Đoàn và Viên Viên đều hơi gắng sức.
Nhưng Đoàn Đoàn là con trai, biết cơ thể mẹ không khỏe, nên cắn răng kiên trì.
“Viên Viên nặng, không cần mẹ ôm.” Viên Viên lắc đầu, mẹ bị bệnh rồi, cô bé phải hiểu chuyện.
Vân Chức Chức nhìn thân hình nhỏ bé của cô bé, đau lòng đưa tay xoa đầu cô bé: “Mẹ đã khỏe rồi.”
Viên Viên vẫn lắc đầu, không cho Vân Chức Chức ôm mình.
Cô bé nghỉ một lát, một lát là có thể đi được rồi.