Nhưng mà, ở thế giới trước đây cô rất ít khi sử dụng thuật chữa trị hệ Mộc, hôm nay nếu tình huống của Tiểu Mãn không quá khẩn cấp, cô cũng sẽ không dùng.
Có thể thu hút linh lực, đối với cô tự nhiên là một lợi thế, ví dụ như lúc trước khi cô lên núi hái thuốc, hoàn toàn có thể dựa vào năng lực kết nối với thực vật để thu hoạch được nhiều thảo dược hơn.
Đồng thời cũng có thể điều khiển thực vật để tự cứu mình khi gặp nguy hiểm.
Sau khi uống xong nước linh tuyền, bụng của cô cũng hơi đói, cô lập tức đi thẳng đến khu thương mại trong không gian, ở đó có một con phố ăn vặt, các loại trà sữa, đồ nướng, lẩu đều có đủ.
Chỉ tiếc...Cơ thể này của cô quá kém, cô chỉ có thể tìm đến một tiệm cháo, múc cho mình một bát cháo trắng!
Cô cũng muốn ăn những món khác nhưng không gian của cô dường như sau khi cô đến thời đại này cần phải nâng cấp mới có thể mở khóa thêm nhiều món ăn.
Giống như dị năng hệ Mộc của cô, bởi vì linh khí không đủ mà bị hạn chế khắp nơi.
Có điều cháo trắng trong không gian, vẫn khác với bên ngoài.
Hương gạo nồng đậm, khi ăn cảm giác rất mịn, cô cho thêm chút đường đỏ vào cháo, ngọt ngào mềm mại, so với thịt còn ngon hơn.
“Vợ của cậu còn chưa tỉnh sao?”
Vân Chức Chức uống ngụm cháo trắng cuối cùng trong không gian xong, lập tức nghe được tiếng nói chuyện.
“Vẫn chưa, bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy quá kém, không thể tỉnh lại nhanh như vậy!” Giọng nói của Tần Thời Úc vang lên.
Tần Thời Úc nhìn người phụ nữ gầy gò vàng vọt trên giường bệnh, nghĩ đến ánh mắt của bác sĩ nhìn mình lúc trước.
Cùng với những thông tin nghe được từ bác sĩ, sức khỏe của cô đã kém đến cực hạn, nếu đói thêm hai bữa nữa thì mạng nhỏ cũng khó giữ.
Tần Thời Úc không biết, những năm này ở thôn Vân Hà cô rốt cuộc đã trải qua những gì? Y thuật của cô tốt như vậy, hiển nhiên không phải là người ngu ngốc, rốt cuộc cô đã trải qua những gì?
“Vợ của cậu là một người tốt, sức khỏe của cô ấy đã như vậy rồi, còn nghĩ đến việc cứu người, người như vậy làm sao có thể có ý đồ xấu? Cậu đó! Phải biết đủ!”
Đây là giọng nói của Hồ Kiến Quân, khi ông ấy trở lại khu nhà gia đình quân nhân, đã nghe rất nhiều người nói về chuyện Vân Chức Chức cứu chữa cho Tiểu Mãn, sau khi biết cô cứu được Tiểu Mãn về liền ngất xỉu được đưa đến bệnh viện.
Hồ Kiến Quân cũng sáng mắt lên, nhanh chóng đến xem thử.
Mà ông ấy cũng đã hỏi vợ mình để hiểu rõ tình hình, hôm qua vợ ông ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng Hồ Kiến Quân lập tức nảy ra một ý định.
Ông ấy định đợi lát nữa khi Vân Chức Chức tỉnh lại, sẽ hỏi ý kiến của Vân Chức Chức trước, nếu không ông ấy cũng không có lý do gì để giữ người lại.
“Tôi không hề nghĩ đến chuyện ly hôn!” Tần Thời Úc nói.
Vân Chức Chức đề nghị ly hôn, thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, thậm chí không muốn nói chuyện nhiều với anh, Tần Thời Úc cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Hồ Kiến Quân tức giận trừng mắt nhìn anh, đang định nói gì đó, liền thấy Vân Chức Chức trên giường bệnh tỉnh lại.
“Đồng chí Vân, cháu tỉnh rồi à? Đã đỡ hơn chưa? Còn thấy khó chịu ở đâu không?” Hồ Kiến Quân thấy vậy, vội vàng ân cần hỏi han.
Vân Chức Chức nhìn quanh một lượt, ánh mắt hơi hoang mang.
“Đây là bệnh viện.” Hồ Kiến Quân nói.
Vân Chức Chức dường như lúc này mới phản ứng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía Hồ Kiến Quân, biết rõ còn cố hỏi: “Chính ủy Hồ, sao chú lại đến đây?”