Chương 20: Động phòng (hạ)
Tuy Chử Vân Sơn không nói lời nào, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm thật khiến cho Sơn Tảo cảm thấy rất áp lực, giá y của Sơn Tảo cuối cùng cũng làm xong. Thật ra cũng rất đơn giản, chính là một bộ xiêm y đỏ chót, không thêu hoa hay bất cứ gì, vốn Sơn Tảo muốn thêu một chút họa tiết hoa Tường Vân, nhưng nàng chỉ mới thuận miệng nói một chút, Chử Vân Sơn đã nhíu lông mày, “Đơn giản nhìn mới tốt, xiêm y không cần mấy thứ hoa hòe linh tinh.”Sơn Tảo không biết làm sao, đây là giá y mà! Có giá y nào không thêu hoa thêu cỏ chứ, nương tử của Đại Xuyên không phải thêu rất nhiều trên giá y của nàng ta đó sao !
Nhưng không thể chống lại ý của Chử Vân Sơn, cuối cùng Sơn Tảo cũng không thể thêu được cái gì, đợi nàng may xong giá y, Chử Vân Sơn nhìn trái nhìn phải, nhìn sao cũng thấy thật vui mừng.
Đốt nến long phượng, thức ăn cũng được dọn lên, treo quần áo vào tủ, ga, giường sạch sẽ, trên tường, khắp nơi đều dán chữ song hỷ thật lớn, Sơn Tảo mặc xong giá ý, phủ khăn voan, quy cũ ngồi ở trên giường.
Chử Vân Sơn vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn nhất thời không thể đè nén được cảm giác thỏa mãn, nhìn Sơn Tảo đoan đoan chính chính phủ khăn voan ngồi trên giường, Chử Vân Sơn phát hiện hắn lại đang có chút khẩn trương.
Bên dưới khăn voan, Sơn Tảo cũng đang nắm các ngón tay thật chặt, nghe được tiếng bước chân của Chử Vân Sơn, tim nàng cũng nhảy bang bang, mẫu thân phụ thân, hai người có nhìn thấy không? Hôm nay nữ nhi sẽ lập gia đình, con cũng có nhà của mình, cũng có nơi yên ổn, hai người có thể yên tâm!
Chử Vân Sơn ho một tiếng, bước đến đỡ Sơn Tảo dậy, nhẹ nói, “Chúng ta bái thiên địa thôi.”
Sơn Tảo nhẹ nhàng gật đầu, Chử Vân Sơn lôi kéo nàng quay về hướng cửa sổ dập đầu 6 cái, hai người cúi lạy nhau 3 cái, Chử Vân Sơn đỡ Sơn Tảo dậy, đỡ nàng ngồi xuống trước bàn, nhẹ nhàng vén lên khăn voan.
Bên dưới khăn voan là gương mặt trắng noãn như ngọc, kể từ khi đến nhà Chử Vân Sơn bởi vì được ăn uống đầy đủ, khuôn mặt vốn khô gầy bây giờ cũng nở nang. Hiện tại trên khuôn mặt một mảng ửng hồng, mặc dù không son phấn nhưng trong mắt Chử Vân Sơn, Sơn Tảo chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời.
Chử Vân Sơn lấy ra tấm thϊếp canh, cũng không biết từ nơi nào học được mà đoan đoan chính chính viết lên tên và bát tự của mình. Mặt Sơn Tảo càng đỏ hơn, có chút không tự nhiên mà cầm bút, oai oai nữu nữu viết lên tên nàng, Từ Sơn Tảo. Nhìn nét chữ đại khí tuấn dật của Chử Vân Sơn, lại nhìn chữ viết giống như giun bò của mình, Sơn Tảo cắn môi, tiếng nhỏ như muỗi bay, “Chàng còn có thể viết chữ à…”
Chử Vân Sơn gật đầu một cái, chỉ vào nơi viết bát tự của Sơn Tảo, “Nơi này sẽ viết ngày sinh tháng đẻ.”
Sơn Tảo cầm bút do dự, nửa ngày mới nói nhỏ, “Thϊếp hiểu, nhưng mà không biết viết…”
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, đứng lên, từ phía sau ôm lấy Sơn Tảo, bàn tay bao quanh bàn tay bé nhỏ của nàng, “Nàng nói, chúng ta cùng viết.”
Hơi thở nóng ấm phun lên khuôn mặt của Sơn Tảo, hơi thở nồng đậm của nam nhân quanh quẩn bên người nàng, tay của Sơn Tảo cũng run lên, dưới sự giúp đỡ của Chử Vân Sơn, lúc này mới một mạch viết xong bát tự của mình.
Viết xong thϊếp canh, Chử Vân Sơn cẩn thận nhìn một chút, đưa nó cho Sơn Tảo, “Cất đi.” Sơn Tảo vuốt tên tuổi cùng bát tự của Chử Vân Sơn trên thϊếp canh, dùng sức gật đầu một cái, đem nó đặt cẩn thận vào một tấm vải rồi gói kỹ, để xuống phía dưới cùng của tủ y phục.
Thừa dịp này, Chử Vân Sơn đã rót đầy rượu cho hai người, Sơn Tảo lại ngồi xuống trước bàn, Chử Vân Sơn đưa cho nàng một ly rượu, Sơn Tảo biết, đây là rượu hợp cẩn, hai người giao tay uống, gương mặt Sơn Tảo vốn đã hồng hồng, dưới tác dụng của rượu lại càng thêm xinh đẹp.
Hai người cùng ăn cơm, Chử Vân Sơn thấy Sơn Tảo ăn cũng không sai biệt lắm, lại bưng ly lên, “Nương tử, về sau hai ta phải sống cùng nhau thật tốt.”
Sơn Tảo thẹn thùng gật đầu, hai người uống một hơi cạn sạch.
Để ly xuống, Chử Vân Sơn trực tiếp đem Sơn Tảo bế lên, Sơn Tảo “Nha” một tiếng, cũng không nói gì, đây mới thật sự là đêm động phòng hoa chúc, là quá trình mà nữ nhân nào cũng phải trải qua.
Đem Sơn Tảo cẩn thận đặt lên giường, nửa người Chử Vân Sơn đè lên người nàng, ngực hai người đều phập phồng rất lợi hại, Chử Vân Sơn nuốt cổ họng có chút khô sáp, trước tiên hôn lên gò má của Sơn Tảo một cái.
Sơn Tảo thẹn thùng nhắm mắt lại, Chử Vân Sơn nhìn lông mi có chút run run của nàng, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, êm ái mà hôn xuống.
Đầu tiên là ngậm mυ'ŧ lấy đôi môi mềm mại, hô hấp của Chử Vân Sơn càng ngày càng gấp, giống như chưa thật sự thỏa mãn, đầu lưỡi cũng duỗi đi vào, tìm đến cái lưỡi thơm tho đang né tránh của Sơn Tảo, hai cái dây dưa, người tránh ta đuổi, hôn đến khi cả hai cùng thở hồng hộc mới ngưng lại.
Con ngươi sáng lấp lánh của Chử Vân Sơn mê ly nhìn Sơn Tảo, bởi vì một màn hôn nhiệt tình kia, môi của nàng cũng trở nên bóng nhuận, sóng nước mênh mông, Chử Vân Sơn làm sao kiềm chế nổi? tiếp theo liền tới tấp hôn lên mặt của Sơn Tảo.
Sơn Tảo nhắm mắt thật chặt, Chử Vân Sơn thở hỗn hển hôn lên môi nàng, tay cũng không nhàn rỗi, dò xét đến trên giá y của nàng, cởi bỏ từng cái từng cái một, lộ ra bờ vai trắng nõn nà.
Chử Vân Sơn tới gần, tê tê dại dại gặm cắn da thịt của nàng, Sơn Tảo cắn môi, loại cảm giác này thật sự quá đặc biệt, cũng không biết là sung sướиɠ hay là khó chịu.
Chử Vân Sơn khẽ nâng Sơn Tảo lên, tay vừa động, cả kiện giá y liền bị lột ra, da thịt đang nóng bỏng đột nhiên tiếp xúc với không khí, Sơn Tảo không khỏi có chút run rẩy, Chử Vân Sơn nhìn chiếc yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn, tay từ từ phủ lên, so với cảm giác vô tình cảm nhận được của lần trước càng thêm tốt đẹp, vuốt ve đè ép, Chử Vân Sơn cuồng dã hôn lên da thịt của Sơn Tảo, trong tay không ngừng cảm thụ sự mềm mại của nàng.
“Ưhm…” cho dù
Sơn Tảo cắn môi, nhưng vẫn có từng tiếng rêи ɾỉ bật đến, nghe thấy thanh âm này, Chử Vân Sơn như nghe thấy tiếng trời.
“Nương, nương tử, đồ này làm sao cởi ra?” Chử Vân Sơn cũng gấp đến không được rồi, hắn hôn liếʍ chiếc cổ bóng loáng của nàng, bàn tay tiếp tục cùng cái yếm dây dưa.
Sơn Tảo bị hôn đến thất điên bát đảo, làm sao còn nhớ được những thứ này, “cái…cái gì?”
“Thôi!” Chử Vân Sơn dùng sức xé ra, cái yếm nhất thời trở thành mảnh vải rách chậm rơi xuống dưới giường, Chử Vân Sơn nhìn hai nơi dáng vẻ xinh đẹp mượt mà, hai đỉnh của quả hồng mềm mại vì chợt tiếp xúc với không khí mà đứng thẳng, hắn thử đưa tay đυ.ng một quả hồng, Sơn Tảo khó chịu ưm một tiếng, Chử Vân Sơn nằm sấp xuống ngực nàng, êm ái đem quả hồng nhét vào trong miệng từ từ thưởng thức.
Sơn Tảo cắn môi, thanh âm rêи ɾỉ không ngừng tràn ra, một bàn tay nắm thật chặt gối đầu, nhẫn nại nhận lấy Chử Vân Sơn đang nhiệt tình nhóm lửa khắp nơi trên người nàng.
Chử Vân Sơn giống như bị mê muội, không ngừng liếʍ hôn bú ʍúŧ hai khỏa hồng, lần nữa rướn thân lên, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ đi xiêm y của chính mình, lại tháo bỏ hai nút thắt bên hông Sơn Tảo, theo bản năng, Sơn Tảo đem hai chân khép lại, Chử Vân Sơn leo lên, đưa tay vuốt mặt của nàng, đem lưỡi thăm dò vào trong miệng cùng nàng dây dưa, một tay từ từ đi xuống, nâng cao một chân của Sơn Tảo, cởi ra quần của nàng.
Sơn Tảo không tự chủ mà nắm thật chặt bàn tay đang trêu chọc xung quanh của Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cầm lấy tay nàng đưa lêи đỉиɦ đầu, một tay lại vuốt ve khắp nơi trên thân thể trơn mịn của nàng.
Hai tay bị trói chặt, khiến cho Sơn Tảo có cảm giác không an toàn, nhưng luc snayf toàn thân nàng lại mềm yếu vô lực, không thể động đậy.
Chử Vân Sơn dần dần đi xuống, ngậm hai khỏa hồng trước ngực nàng mυ'ŧ vào một phen, lại hôn chiếc bụng phẳng lì, đến nơi rậm rạp lạnh lẽo.
Tay Sơn Tảo bị buông ra, nàng vô lực đưa tay đẩy Chử Vân Sơn, nhưng một chút sức lực này đối với hắn thật sự là không coi vào đâu.
Chử Vân Sơn vạch ra bắp đùi trắng như tuyết của Sơn Tảo, nhìn chăm chú vào rừng cỏ rậm rạp đnag róc rách chảy chậm ra một dòng suối nhỏ, giống như là thử dò xét, hắn đưa một ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng một cái.
“A…không cần…” giọng điệu Sơn Tảo có chút hốt hoảng, hắn lại đυ.ng chỗ đó của cô rồi hả?
Chử Vân Sơn nâng ánh mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, đến hôn Sơn Tảo một cái, “Nương tử, để cho ta xem…”
“đừng, đừng nhìn…” quá mắc cỡ, nước mắt Sơn Tảo rơi xuống, kẹp hai chân lại thật chặt, lại khiến cho tay của Chử Vân Sơn tiếp cận gần khê cốc.
Chử Vân Sơn chặn lại miệng của nàng, lại hôn nàng đến thiên hôn địa ám, tay ở trong khê cốc lục lọi, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi lâu, tiếng thở của hai người cùng càng lúc càng lớn, âm thanh yêu kiều của Sơn Tảo càng thêm không dứt bên tai.
Thận trọng đưa vào một ngón tay, đột nhiên bị dị vật đột nhập kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chân mày Sơn Tảo nhíu lại thật chặt, giống như khóc khẩn cầu uyển chuyển, “đừng…chớ đi vào…ngô…”
“ngoan, lập tức sẽ tốt, ta sờ sờ…” đầu Chử Vân Sơn đầy mồ hôi, không ngừng nhỏ tiếng dụ dỗ.
Chử Vân Sơn dùng ngón tay thăm dò ở trong cơ thể Sơn Tảo, trong miệng ngậm quả hồng nhỏ ở trước ngực nàng, chóp mũi tràn đầy mùi thơm cơ thể của Sơn Tảo, lửa nóng của hắn cũng đã sớm đứng lên thật cao, căng trướng khiến hắn muốn bộc phát.
Nhưng Sơn Tảo thật sự quá chặt, điều này khiến Chử Vân Sơn lo lắng, hắn tùy tiện đi vào có thể khiến cho hình dáng mảnh mai ở dưới thân trực tiếp vỡ ra hay không, hắn lại thẳng tắp dò xuống, dọc đường lưu lại thật nhiều nụ hôn nóng bỏng.
Làn nữa đi tới khê cốc, Chử Vân Sơn nhìn sóng nước dạt dào, từng sợi như ngân hà vướng quanh khê cốc, thiếu chút nữa không nhìn được mà tuốt kiếm nhập môn, nhưng mà hắn vẫn cố nén, Sơn Tảo lại rất chặt, lửa nóng của hắn sợ rằng nhất thời nàng khó tiếp nhận.
Không nhịn được cúi đầu đến gần, Chử Vân Sơn nhẹ nếm một chút tư vị của khê cốc, Sơn Tảo chợt hít một hơi, nâng lên eo nhỏ, cả người cũng ửng hồng, níu lấy người phía dưới, khóc sụt sịt khẩn cầu hắn.
“Đừng…không cần…ừ…”
Chử Vân Sơn cũng không bận tâm, tiếp tục ngậm mυ'ŧ, ta cần ta lấy, tiếng rêи ɾỉ của Sơn Tảo cũng một lúc một cáo hơn, đến khi Chử Vân Sơn cho là Sơn Tảo đã có thể, lúc này mới ngăn chận miệng của nàng, lửa nóng đặt tại khê cốc đnag mè nheo, một mũi thẳng tắp tiến thẳng vào Long môn.
“A!” Sơn Tảo lại nâng eo lên, phía dưới bị nhận lấy đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Chàng…đi ra ngoài…đau quá a…”
“Nhịn thêm chút nữa, lập tức sẽ tốt hơn.” Gân xanh gân tím trên mặt của Chử Vân Sơn
cũng nổi hết lên, dáng vẻ thật sự là đang nhẫn nhịn đến cực hạn, miễn cưỡng đợi một lát, Chử Vân Sơn cũng không thể nhịn được nửa mà cử động.
“Ngô…đau quá…” Sơn Tảo bị Chử Vân Sơn mạnh mẽ luật động không ngừng liên tiếp, Chử Vân Sơn chui vào giữa cổ, gáy của nàng, thanh âm thở dốc thô cát không ngừng vang lên, cơ thể nam nhân rắn rỏi xanh đen ở phía trên cơ thể mềm mại trắng như tuyết của nữ nhân không ngừng luật động, đây là một loại lực lượng nguyên thủy nhất của con người.
Trên bàn, nến đỏ đang đốt, đêm nay, còn dài đến vô cùng.