Tiểu Thiếu Gia Bị Bán Xuống Nông Thôn Bị Một Đám Nam Nhân Cưỡng Chế Ái

Chương 21

Thời Tri Vũ đi ra khỏi phòng, mùi thơm của đồ ăn bất ngờ xộc thẳng vào mũi.

Cậu nhìn quanh, chỉ thấy trên chiếc bàn nhỏ đơn sơ, khói từ nồi cháo trắng đang bay nghi ngút, lan tỏa hương thơm thanh nhẹ.

Hôm qua ăn chẳng bao nhiêu nên giờ bụng cậu réo rắt, chẳng thể kìm được nữa.

Ngay lúc đó, Lương Thiệu Nguyên từ phòng bếp bước ra, trên hai tay cầm theo một đĩa rau xào xanh mướt và một đĩa trứng chiên vàng ruộm.

Anh vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nhìn Thời Tri Vũ, mỉm cười:

“Em yêu dậy rồi à? Dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Thời Tri Vũ nghe vậy, lập tức nghi ngờ rằng Lương Thiệu Nguyên đang chế giễu mình ngủ nhiều. Cậu cau mày, chống nạnh đáp lại:

“Tôi thích dậy lúc nào thì dậy, anh quản được tôi chắc?”

Lương Thiệu Nguyên nhún vai, cố ý nhấn mạnh:

“Không quản nổi, không quản nổi vợ yêu.”

Anh vừa nói vừa ngồi xuống bàn, động tác thong thả mà tự nhiên. Sau đó, anh quay lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ý cười:

“Em yêu chắc đói rồi nhỉ? Lại đây, ăn sáng nào.”

Thời Tri Vũ tuy đói đến mức bụng sôi ùng ục, nhưng lòng tự tôn không cho phép cậu thừa nhận. Cậu bĩu môi:

“Ai nói tôi đói? Tôi không thèm ăn.”

Nhưng ngay sau đó, tiếng “ọt ọt” rõ ràng vang lên từ bụng cậu, phản bác lời nói dối trắng trợn ấy.

Lương Thiệu Nguyên thấy thế chỉ cười khẽ.

Anh múc một bát cháo nóng hổi, đặt trước mặt Thời Tri Vũ, hương thơm lập tức xộc vào mũi, làm cậu không tự chủ mà nuốt nước miếng.

Thấy cậu cố tình nhịn nhưng không giấu nổi ánh mắt chăm chăm vào bát cháo, Lương Thiệu Nguyên liền buông lời trêu chọc:

“Không đói thật sao? Nhưng mà em yêu, ăn vào đi, ăn mới có sức để… bỏ trốn khỏi đây chứ!”

Nghe câu đó, Thời Tri Vũ liền giật mình, trợn tròn mắt nhìn anh:

“Anh… sao anh biết tôi muốn bỏ trốn?”

Lương Thiệu Nguyên bật cười, vẻ mặt tỉnh bơ:

“Nhìn mặt em là biết ngay rồi. Nhưng mà em có sức thì chạy nhanh hơn, đúng không? Ăn đi, đừng để anh lo.”

Thời Tri Vũ mặt đỏ bừng, không biết nói gì, đành “hứ” một tiếng. Cậu kéo ghế ngồi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Được lắm, biết điều thì tốt.”

Nói xong, cậu nhanh chóng cầm bát cháo lên, ăn từng thìa một.

Tuy cố tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng thật sự hương vị cháo quá ngon, khiến cậu không nén được mà ăn liền mấy bát.

Lương Thiệu Nguyên nhìn dáng vẻ đó, khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng sớm.

Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gắp thêm thức ăn vào bát của Thời Tri Vũ, để cậu không nhận ra sự quan tâm này.

Trong căn nhà nhỏ, khung cảnh bữa sáng thật yên bình, chỉ còn tiếng bát đũa khẽ va vào nhau cùng tiếng gió nhẹ ngoài hiên nhà.