Lời còn chưa dứt, bên ngoài cửa liền vang lên giọng nói mạnh mẽ, nhưng lại xen lẫn vẻ trêu chọc:
“Sao em lại bảo chồng em là tên chết bầm chứ? Anh buồn lắm đấy!”
Thời Tri Vũ giật bắn mình, ngồi bật dậy. Cậu chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lương Thiệu Nguyên từ ngoài bước vào, khuôn mặt đầy vẻ uỷ khuất giả vờ.
Thời Tri Vũ tròn mắt, đỏ bừng cả mặt. Cậu lập tức kéo chăn lên che kín người, chỉ để lộ đôi mắt tức giận.
Cậu giơ tay chỉ thẳng vào anh, giọng run run pha lẫn phẫn nộ:
“Anh! Sao anh dám vào đây?! Ai cho anh vào phòng tôi chứ? Anh mau ra ngoài!”
Lương Thiệu Nguyên đứng tựa lưng vào cửa, nhếch môi cười nhàn nhạt, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Thấy vậy, Thời Tri Vũ bực tức, cầm lấy chiếc gối trên giường ném thẳng về phía anh.
Lương Thiệu Nguyên nhanh tay bắt được chiếc gối, còn cố tình xoay xoay như muốn trêu cậu thêm.
Điều này khiến Thời Tri Vũ càng giận dữ. Không chần chừ, cậu vớ lấy chiếc gối còn lại, dồn hết sức ném tới.
Nhưng lần này, Lương Thiệu Nguyên lại dễ dàng đưa tay ra chụp lấy.
Anh bước thêm một bước vào phòng, ánh mắt đầy ý cười nhìn cậu:
“Em định đánh anh ngã bằng gối sao? Đáng yêu thật đấy.”
Thấy anh càng lúc càng tiến lại gần, Thời Tri Vũ sợ hãi, nhanh chóng quấn hết cả người vào trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái mét.
Giọng cậu run rẩy, lắp bắp:
“Anh… anh đừng có tới gần tôi… Tôi… Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ…”
Lương Thiệu Nguyên cười nhẹ, cúi người xuống gần hơn, ánh mắt tràn đầy sự thích thú:
“Sẽ làm sao? Hửm? Em yêu?”
Thời Tri Vũ nghẹn họng, không biết phải trả lời thế nào. Cậu hốt hoảng thụt lùi ra sau, giọng nói vỡ vụn:
“Tôi… tôi sẽ cắn anh! Hu hu… cứu mạng! Có lưu manh!!!”
Nói xong, cậu kéo chăn trùm kín cả đầu, chỉ để lại một cái chăn đang run lẩy bẩy trên giường.
Trong lòng cậu như đang chuẩn bị đối mặt với điều gì đó vô cùng khủng khϊếp.
Nhưng kỳ lạ thay, qua vài phút trôi qua, không hề có chuyện gì xảy ra.
Không có bàn tay nào kéo chăn ra, không có sự tiếp xúc đáng sợ nào cả.
Lương Thiệu Nguyên đứng đó, nhìn cái chăn đang run rẩy mà không nhịn được cười.
Anh chậm rãi lùi lại vài bước, không nói thêm gì, quay người bước ra khỏi phòng.
Trong ánh sáng lờ mờ, giọng nói trầm thấp của anh vọng lại:
“Ngủ ngon nhé, mèo nhỏ.”
Thời Tri Vũ nghe tiếng bước chân xa dần, đầu óc vẫn chưa thể bình tĩnh.
Nhưng sâu trong lòng cậu, dường như có một cảm giác lạ lẫm đang nhen nhóm.
Free cho mấy bà chương này nè, yêu các độc giả của mình.😍😍