Xuyên Đến Thập Niên 60: Cô Chủ Tư Bản Cướp Hai Rương Vàng Của Anh Trai Cặn Bã

Chương 6: Dòng chảy

Lần này lại không xuất hiện thêm đồ được làm mới nữa.

Xem ra mỗi ngày chỉ có thể làm mới nhiều nhất là hai lần, ừm, thế cũng đủ ăn rồi, hơn nữa vị còn ngon như vậy nữa, sau này không thiếu gì đồ ăn.

Thông tin về không gian ở trong đầu nói cho cô biết hóa ra mấy thực phẩm nằm trên giá hàng đều có thể bảo quản tươi, không cất vào nhà kho cũng được.

Thấy điểm thần kỳ trong không gian nhiều rồi, cô vẫn tiếp tục tiêu hóa được chức năng “giá hàng bảo quản tươi thần kỳ” này!

Sau này phải kiếm thêm ít giá hàng, còn lại đồ ăn gì, cần phải cất thì đều để hết lên mấy giá hàng ở tầng tám này, còn hữu dụng hơn cả tủ lạnh!

Ngược lại, mấy chiếc tủ lạnh to ở bên cạnh kia lại không cảm thấy hữu dụng bao nhiêu!

Phó Hồng Tuyết ăn bánh mì xong nhanh chóng đi đến khu vực thứ ba của không gian để kiểm tra.

Khu vực thứ ba là bãi để xe của nhân công và bộ phận hậu cần ở bến cảng.

Ở chỗ này có những dãy xe hơi đủ kiểu khác nhau, khoảng hơn bốn trăm chiếc.

Xe buýt, xe tải, xe riêng nhiều hơn, chắc là xe cho công nhân viên bình thường.

Còn có hai mươi mấy chiếc xe đạp, xe đạp điện, có thể sử dụng trong khu vực làm việc ở bến cảng.

Bãi đỗ xe cũng không phải chỉ đỗ toàn là xe mà vẫn còn một khu vực rộng lớn để trống, không có xe nào đỗ ở đó hết, cứ để trống như vậy, liếc mắt nhìn qua cũng phải rộng cỡ ba sân bóng rổ.

Phòng chừng chỗ này là khu vực đỗ tạm thời sau khi xe cẩu cỡ lớn và các phương tiện cơ giới khác ở bến tàu làm việc xong, bây giờ đang để trống.

Hôm nay có “hàng lớn” gì cần thu hoạch vào trong không gian có thể để trên mảnh đất trống ở bãi đỗ xe này.

Không gian bến cảng thật sự quá lớn, chỉ một mảnh đất trống nhỏ này thật sự không đáng kể đến.

Sau này có thời gian sẽ di chuyển các thùng container đi, như vậy không gian trống sẽ nhiều hơn.

Hai bên bãi đỗ xe còn có một trạm xăng, đến ngay cả xăng còn có, tuy rằng số lượng có hạn, chỉ nhiêu đó thôi nhưng đã đủ để mình sử dụng đôi lúc cần phải lái xe.

Phó Hồng Tuyết thấy đi đến đâu cũng toàn nền xi măng, thầm nghĩ nếu không gian này có thể có mảnh đất đen dùng để trồng trọt thì tốt rồi, cho dù là mảnh nhỏ thôi cũng được.

Đúng rồi, phía trước trung tâm chỉ huy có một bãi cỏ bằng phẳng, còn có một rừng cảnh quan nhỏ.

Nếu nhổ hết hoa cỏ trên mặt cỏ đi có phải có thể trồng trọt rồi không?

Không biết có chênh lệch với dòng chảy thời gian bên ngoài hay không?