Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 12: Nhà họ Chương chúng ta có tiền

Bà cụ Chương khẽ rùng mình, dường như cơn ác mộng đêm qua đã trở lại, bà cụ run rẩy nói với đạo sĩ: “Tôi cảm giác như trong nhà còn mấy con ma khác nữa, đạo sĩ, ông còn đồ trừ tà trừ ma nào khác không?”

“Chuyện này…”

Đạo sĩ hơi do dự, song nghĩ đến đối phương là người thuê mình, ông ta đành móc từ trong cái túi vải bên hông ra một chiếc hoa tai: “Đây là linh khí thầy tôi tặng lúc trước, đặt thứ này trong phòng, yêu ma quỷ quái sẽ không dám lại gần.”

“Thứ này được đấy!” Bà cụ Chương lập tức kêu người làm cầm hoa tai tới.

Đạo sĩ đau lòng nhìn người hầu lấy hoa tai đi, hôm qua mới móc ra một thanh kiếm gỗ đào, nay lại phải móc thêm một chiếc hoa tai nữa.

Mấy món linh khí này rất quý giá với ông ta.

Thế nhưng, nhà họ Chương cũng được xem là nhà quyền quý, ông ta mà không giải quyết ổn thỏa, truyền ra ngoài thì còn ai dám thuê nữa?

Đạo sĩ sờ túi vải, thôi, chỉ là mấy món linh khí, xong việc đi vơ vét nhà họ Chương ít tiền là mua lại được rồi.

Dù sao trên người ông ta vẫn còn mấy món lợi hại hơn…

“Nhưng mà cái linh khí này chỉ đặt được trong một phòng thôi nhỉ?” Nguyễn Tích Thời bỗng mở miệng: “Vậy những người khác phải làm sao đây?”

Cô vừa dứt lời, ma nữ kia đã bay tới sau lưng Chương Đình, phồng má thổi một hơi thật mạnh!

“Á!”

Chương Đình hét thảm thiết, suýt thì nhảy dựng lên: “Ma, có ma!””

Cô ta che gáy quay phắt lại nhưng chẳng có gì hết.

Ma nữ kề sát vào mặt cô ta, cười quái dị.

Nếu bây giờ Chương Đình có thể nhìn thấy ma thì nói không chừng sẽ bị dọa sợ chết tươi ngay.

“Tôi cũng muốn thứ này!” Cô ta vừa chỉ vào chiếc hoa tai trong tay bà cụ Chương vừa nói.

Bà cụ Chương vội nắm chặt chiếc hoa tai, nhìn đạo sĩ.

Đạo sĩ: “...”

Ông ta vô cùng nhức đầu.

“Đạo sĩ lợi hại như vậy, chắc chắn trên người có rất nhiều linh khí.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười vô hại, nhìn đạo sĩ: “Hay là đạo sĩ cho chúng tôi mỗi người một cái đi.”

“Tôi làm gì có nhiều như thế!” Đạo sĩ vô thức bật thốt, thấy người nhà họ Chương đều quay sang nhìn mình thì khẽ ho khan, ông ta bèn bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Ý tôi là… Tôi phải quay về chuẩn bị đã.”

“Vậy không được!” Lần này không đợi Nguyễn Tích Thời châm ngòi, Chương Đình đã vội nói: “Lỡ như ông vừa đi, con ma kia lại tới thì sao?”

Tối qua cô ta đã bị ngã đau thế rồi, giờ trên đầu còn đang tóe máu đây này!

Cô ta nhìn chằm chằm cái túi vải bên hông đạo sĩ: “Chắc trong túi của đạo sĩ còn linh khí khác nhỉ, không bằng đưa cho chúng tôi ứng phó nhu cầu cấp bách trước đã.”

“Cái này…” Đạo sĩ giữ chặt túi vải, lòng khẽ run.

Ngoại trừ mấy món linh khí ngày thường ông ta không nỡ đeo, hầu như những thứ còn lại đều ở trong túi vải này. Nếu lấy hết ra, lỡ như ông ta gặp ma thì phải làm sao?

Nguyễn Tích Thời thấy ông ta không nỡ bỏ thì đổ thêm dầu vào lửa: “Có phải đạo sĩ tiếc tiền không?”

“Không cần lo chuyện tiền nong!” Bà cụ Chương lập tức nói: “Nhà họ Chương chúng tôi có rất nhiều tiền!”

Bà cụ quay sang bảo quản gia: “Đi lấy một trăm đồng đại dương tới đây.”

Nghe thấy một trăm đồng đại dương, đạo sĩ lập tức sáng mắt!

Trong mắt Nguyễn Tích Thời thoáng qua tia lạnh lẽo.

Thường một gia đình gồm năm thành viên chỉ tiêu xài nhiều nhất là mười lăm đồng đại dương một tháng, bà cụ Chương vừa lên tiếng đã chi ra một trăm đồng đại dương.

Người nhà họ Chương xài tiền của ông ngoại và mẹ cô “xa xỉ” thật đấy!

Quản gia nhanh chóng kêu người cầm một trăm đồng đại dương tới.

Nhìn một trăm đồng đại dương, đạo sĩ nghiến răng cởi túi vải ra: “Cũng được, vốn dĩ tôi cũng phải trừ ma quỷ cho mọi người mà, nói được làm được. Mọi người có thể xếp những món linh khí này theo lời tôi chỉ, đảm bảo sẽ không có ác linh hay ma quỷ nào xâm nhập vào cơ thể nữa!”

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ông ta phải nghĩ cách lấy lại những món linh khí này mới được.

Hơn nữa, một trăm đồng đại dương kia đủ để ông ta mua rất nhiều món linh khí.

Khoảnh khắc đạo sĩ cởi túi vải đưa cho người làm, con ngươi đen láy của ma nữ đột nhiên chảy máu, sắc mặt cô ta vặn vẹo, duỗi ngón tay bén ngót lao về phía ông ta!