Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 4: Ma nước bò lên thuyền

Không bao lâu sau, cô đã bôi xong thuốc cho anh rồi đi lấy băng gạc.

“Anh, nhích lên trước chút đi.”

Nguyễn Tích Thời nhỏ nhẹ nói.

Phó Vân Đình đổ người về phía trước. Nguyễn Tích Thời bước đến, hai tay vòng qua để cuốn băng gạc cho anh.

Cơ thể mảnh mai của cô như dán lên người anh.

Đôi mắt Phó Vân Đình tối sầm.

Phụ nữ ở thành Vân thường rất rụt rè, anh chưa từng thấy một ai như thế này.

Cô không hề có bất cứ sự cảnh giác nào với anh, còn sẵn sàng ôm anh vào lòng.

Nhất là bây giờ người anh đang dính đầy máu tanh, nếu là một cô gái bình thường chắc đã trốn mất dạng.

Nhưng Phó Vân Đình không hề thấy phản cảm.

Dù sao cô gái trước mặt cũng đã cứu anh, nếu cô muốn được báo đáp thì chỉ cần không đi quá giới hạn, anh sẽ sẵn sàng đồng ý.

Tuy nhiên, Nguyễn Tích Thời lại không làm thế, cô băng bó xong thì buông tay ra.

“Được rồi.”

Phó Vân Đình cúi đầu nhìn nơ bướm bên hông, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng anh chẳng buồn để tâm, cứ thế lấy áo đắp lên: “Cô bé, tên cô là gì?”

Câu hỏi quen thuộc này như khiến Nguyễn Tích Thời trở về kiếp trước trong phút chốc.

Song lần này, cô sẽ không lừa anh nữa.

“Tên tôi là Nguyễn Tích Thời.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Vân Đình, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Tôi tên là Nguyễn Tích Thời, Tích Thời trong trân trọng thời gian.”

“Được, Tích Thời.” Phó Vân Đình lẩm nhẩm.

Hai chữ này phát ra từ giọng trầm ấm, hấp dẫn của anh nghe rất hay.

Dù là lần đầu gặp gỡ nhưng anh đã gọi cô như thế, nghe rất dịu dàng. Song trước đây, Nguyễn Tích Thời đã quen với việc nghe anh gọi thi thể của mình là “vợ ơi”, thế nên giờ anh gọi cô là Tích Thời cũng không có gì to tát cả.

“Thuyền đã cập bến rồi.” Phó Vân Đình liếc ra ngoài: “Giờ tôi không tiện đi cùng cô, cô định đến thành Vân sao?”

Đoạn đường thủy này là con đường cần thiết để đến được thành Vân.

Trừ nó ra thì có thể ngồi tàu hỏa, tuy nhiên tàu hỏa nhiều người, lắm lời đàm tiếu, hơn nữa bây giờ thế cục đang rối loạn, bình thường con gái mà ra ngoài sẽ không đi tàu hỏa.

Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Vâng.”

“Thế đợi đến khi đến thành Vân, chúng ta sẽ gặp lại.” Phó Vân Đình vừa nói xong đã mở cửa thuyền, anh quay lại liếc nhìn cô lần nữa mới sải rộng bước ra khỏi khoang thuyền.

“Phó Vân Đình!”

Nguyễn Tích Thời gọi anh, vội vã đuổi theo nhưng anh đã biến mất.

“Tiểu Tích, cháu không sao chứ?” Người lái thuyền bước đến hỏi.

Thực ra ông ấy là một trong rất nhiều người thầy mà cô đã nhận ở trong thôn, chỉ là họ không cho Nguyễn Tích Thời gọi “thầy” mà bắt cô phải đối xử với họ như người thân trong nhà.

Người dạy Nguyễn Tích Thời y thuật là chú hai, còn đây là chú tư, quyền cước của chú tư rất đỉnh.

“Cháu không sao.” Nguyễn Tích Thời khựng lại một lúc: “Chú tư, vừa nãy cảm ơn chú.”

Vẫn may vừa nãy chú tư vì bảo vệ cô nên không vạch trần Phó Vân Đình.

“Nhóc con, cháu với chú thì cần gì khách khí thế!” Chú tư bất đắc dĩ lắc đầu: “Người đàn ông vừa nãy không làm cháu bị thương chứ?”

“Không có.” Nguyễn Tích Thời thấp giọng: “Anh ấy sẽ không làm cháu bị thương đâu.”

“Sao cơ?” Chú tư không nghe rõ lắm.

Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Không có gì, chú tư, chúng ta sắp đến chưa thế?”

“Sắp rồi, bên ngoài gió lớn, cháu vào trong nghỉ ngơi chút đi.” Chú tư quan tâm dặn dò.

Nguyễn Tích Thời lại quay vào trong khoang tàu.

Nhìn thấy nơi Phó Vân Đình vừa ngồi, tim cô thoáng chút mất mát.

Không biết lần gặp mặt tiếp theo là bao giờ nữa, cô còn rất nhiều điều muốn nói với anh.

“Phù phù, mãi mới đi!”

Tiểu quỷ vừa biến mất, giờ đột nhiên xuất hiện lại: “Này con nhóc kia, cô quen người đàn ông vừa nãy hả?”

Nguyễn Tích Thời không nói gì.

“Ta nói cho cô biết nhá, cho dù cậu ta là ai đi nữa thì cô cũng nên tránh xa cậu ta chút!” Tiểu quỷ lại nói.

Nguyễn Tích Thời mím môi.

“Không nhìn thấy ta thật à? Thế thì cô đợi đấy cho ta!” Tiểu quỷ nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, gương mặt trắng nhợt bất chợt xuất hiện vẻ quái dị, nó bay quanh cô một vòng rồi đột ngột biết mất.

Nguyễn Tích Thời cẩn thận liếc nhìn quanh, đến khi xác định không thấy tiểu quỷ kia đâu nữa mới thả lỏng.

Lẽ nào bị cô lừa thật nên rời đi rồi sao?

Nếu là thế thì tốt quá!

“Tiểu Tích, thuyền cập bến rồi.”

Giọng chú tư từ bên ngoài truyền vào.

Thuyền dừng lại.

Nguyễn Tích Thời xốc lại quần áo, đứng dậy vén rèm lên rồi ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài được một bước đã thấy một bàn tay yếu ớt tái nhợt đột ngột bám lên thành thuyền!

Tiếp đó là một con ma nước với mặt mũi trắng ởn, tóc tai rũ rượi, chầm chậm bò từ dưới biển lên.