Nguyễn Tích Thời chết rồi.
Cô rơi xuống từ gác xép, ở hiện trường chỉ thấy đầu nát bấy, máu tươi đầy đất.
Đạo sĩ nói cô là thiên sát cô tinh, lúc sống khắc chết mẹ, sau khi chết thì oán khí quá nặng, sẽ lại hại người.
Vì sự yên bình của gia tộc, người nhà họ Chương đã nghe theo lời khuyên của đạo sĩ, chặt xác cô ra chôn ở những nơi khác nhau, còn dán bùa chú lên nơi chôn xác.
Linh hồn Nguyễn Tích Thời phiêu bạt trong gió, nhìn thân xác mình bị chặt thành từng khúc, ngay cả máu trên người cũng bị rút cạn, dùng để nuôi một chiếc hòm đen.
Đạo sĩ nói, đồ trong chiếc hộp này vừa hay tương khắc với bát tự của cô, có thể trấn áp cô.
Có lẽ vì thế nên cô không thể đầu thai chuyển sinh.
Cô còn tưởng mình sẽ như vậy mãi mãi. Cô cứ vất vưởng hết từ chỗ chôn xác này qua chôn xác khác, mãi cho đến một ngày, một người đàn ông xuất hiện đào xác cô lên.
“Phó Vân Đình…”
Nguyễn Tích Thời không ngờ có thể gặp được anh ở đây.
Gương mặt anh tuấn tràn ngập đau khổ, anh cẩn thận đào xác cô lên, nâng niu trong lòng bàn tay tựa như đang nâng niu một báu vật có một không hai.
“Xin lỗi, anh về muộn rồi…” Cổ họng anh khản đặc, hai mắt đỏ ửng, ngón tay run rẩy.
Là một Đốc quân mưu mô chiến lược, gϊếŧ địch như rơm rạ, lần đầu tiên anh lộ ra biểu cảm yếu ớt như thế.
Không phải người anh thích trước giờ là chị của cô sao? Sao lại đau khổ vì cái chết của cô đến vậy?
Anh đi tìm từng mảnh thi thể của cô rồi đem về nhà, tự tay ráp lại.
Chẳng mấy chốc, người nhà họ Chương đã biết được chuyện này, nhưng họ cũng không dám ngăn cản.
Dù sao đây cũng là vị Đốc quân có thủ đoạn tàn độc có tiếng nhất lúc bấy giờ, tính tình anh lại quái gở, không một ai dám trêu chọc gì anh.
Nguyễn Tích Thời đã gặp anh mấy lần, anh nói chuyện với cô luôn mang theo sự mập mờ và trêu chọc, thậm chí đã có lần muốn đưa cô đi, thế nên cô không có ấn tượng tốt về anh.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ được, sau khi cô chết, anh đã tổ chức lễ cưới, bái đường thành hôn với thi thể đã mục rữa từ lâu của cô.
Người đời nói anh điên rồi.
Nguyễn Tích Thời cũng thấy thế.
Cô đi theo anh, nhìn anh tiêu hoang hết tài sản để giữ cho cơ thể cô không thối rữa.
Chứng kiến anh đưa cô lên giường, chung chăn chung gối với mình hàng đêm.
Đến cả khi đánh giặc, anh cũng đưa cô đến quân doanh.
Song thi thể của cô vẫn dần mục nát.
Thi thể cô bốc mùi hôi thối, người hầu trong phủ Đốc quân cũng bắt đầu oán thán.
Phó Vân Đình dùng mọi cách nhưng không thể ngăn chặn sự thối rữa, cuối cùng đành đến cầu xin cha mình, mong thiên sư thân cận của ông ta có thể xuất quan trước hạn.
Cuối cùng vị thiên sư này đưa ra một kết luận hết sức vớ vẩn: “Là nghiệp của cậu quá nặng khiến cho cô gái này ở bên cậu thôi đã không thể luân hồi, phải chịu trăm ngàn khổ đau.”
Ông ta còn làm phép, gọi “linh hồn” của Nguyễn Tích Thời lên.
Đó chỉ là một bóng người được tạo thành từ làn khói, cũng không biết là dùng cách thức gì để tạo ra mà hình người đó cứ vặn vẹo không ngừng, nhìn thôi cũng thấy đau.
Linh hồn Nguyễn Tích Thời thật đứng bên cạnh xem, chỉ thấy nực cười khôn xiết.
Nhưng Phó Vân Đình lại tin.
Anh không những tin mà còn hỏi thiên sư cách hóa giải.
“Không khó, chỉ cần cậu tự cạo xương róc thịt, loại trừ sát nghiệp, rồi cô ấy sẽ được vào luân hồi.”
Phó Vân Đình đã nghe lời.
Người đàn ông luôn sát phạt quyết đoán, chưa từng cúi đầu lấy một lần ấy đã cam tâm tình nguyện bị trói lên trên giá, mặc cho một con dao cứ xẻo đi từng thớ thịt trên người mình.
“Đừng mà!”
Nguyễn Tích Thời khóc lóc, bổ nhào lên người Phó Vân Đình, định chắn con dao nhuốm máu tươi lại cho anh.
Tuy nhiên không có ích gì.
Con dao xuyên qua cơ thể cô, cứa thẳng lên da thịt Phó Vân Đình. Nhưng anh lại chỉ nhìn chăm chăm vào hình người thiên sư tạo ra, tựa như đang muốn nhìn xem cô còn đau hay không.
Ngàn vạn vết dao hạ xuống, mỗi một dao cứ như cứa thẳng lên tim Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời đau đớn khôn nguôi!
Phó Vân Đình cứ nhìn như thế, mãi đến khi anh chết đi vẫn không kêu lên một tiếng, cứ như sợ sẽ dọa linh hồn cô hoảng sợ.
Ngay sau khi Phó Vân Đình chết, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy người cha mà anh luôn tôn thờ bước vào trong, ông ta nhìn thi thể anh rồi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Đồ ngu xuẩn, chết cũng không tiếc!”
…
“Phó Vân Đình!”
Nguyễn Tích Thời mở mắt trong sự kinh hoàng và đau đớn tột độ.
Cô bật dậy như một viên đạn, nơi khóe mắt còn vương lại giọt nước mắt.
Cô nhìn làn nước biển trong xanh trước mắt, lại cúi đầu nhìn khoang thuyền mình đang nằm, phải ngây người ra một lúc mới ý thức được mình đang ở trên biển.
Không phải cô chết rồi sao? Sao giờ lại ở trên biển?
Còn có Phó Vân Đình…
Vừa nghĩ đến Phó Vân Đình, lòng Nguyễn Tích Thời lại đau như cắt.
Cô đang chìm vào cơn đau thì nghe thấy một tiếng va đập truyền từ ngoài vào, con thuyền khẽ rung lắc.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tấm rèm đã bị xốc lên, một người đàn ông ướt sũng bước vào, nhanh chóng đi tới rồi đè cô xuống giường!