Thật Giả Phật Hệ Về Chung Một Nhà

Chương 8

Cậu lại nhấp vào một nhánh, bên trong có hàng trăm cuốn sách và video học tập đầy đủ. Thậm chí trên từng trang sách còn có ghi chú điện tử của thầy cô và bạn bè cùng lớp.

Phía dưới màn hình có nút tải xuống, bên cạnh ghi chú:

"Sinh viên bình thường chỉ có thể tải một cuốn mỗi lần."

"Người tham gia dự án có thể tải mười cuốn một lần."

"Những ai có chứng nhận cấp quốc gia... sẽ không bị giới hạn số lần tải xuống."

Đôi mắt Cố Đồ ánh lên tia sáng khi nhìn dòng chữ đó.

Cho người cá không bằng dạy người cách câu cá. Không gian lưu trữ của cậu có hạn, dù nhét đầy vật tư thì cũng khó đối phó được với mọi tình huống trong tương lai.

Nếu gặp bất trắc, lượng vật tư ít ỏi đó càng khó đảm bảo an toàn.

Nhưng nếu có được những tài liệu này, khi tận thế đến, dù thiếu thốn thứ gì, cậu cũng có thể tự tìm cách làm ra.

Nghĩ vậy, Cố Đồ nhấn nút tải xuống. Màn hình hiển thị một dòng chữ: "Xác thực tài khoản thành công, bạn có thể tải xuống không giới hạn."

Cố Đồ mỉm cười, nhấn nút xác nhận.

Cậu biết thư viện có rất nhiều tài liệu, dung lượng lưu trữ hiện tại chắc chắn không đủ, nên nhấn xác nhận chỉ để xem cần phải mua ổ cứng lớn cỡ nào.

"Tổng dung lượng cần thiết: 13.7TB. Vui lòng chuẩn bị đủ không gian lưu trữ."

Cố Đồ gật đầu hiểu rõ, uống nốt ngụm trà cuối cùng, gương mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Cố Đồ mở tủ quần áo, thay áo bông và quần bông, rồi khoác thêm một chiếc áo bông dày bên ngoài.

Trước khi ra ngoài, cậu đun một ấm nước nóng, đổ vào túi giữ ấm tay, dùng khăn quàng cổ quấn kín mặt rồi mới bước ra khỏi nhà.

Bên ngoài dù có nắng chiếu rọi khắp nơi, nhưng gió lạnh vẫn thổi rào rạt.

Cố Đồ cúi đầu bước ngang qua tiệm ăn vặt dưới khu chung cư. Đã lâu rồi cậu không ăn ở đây nên lần này quyết định ghé vào, gọi một chén tào phớ không đường, không cay.

Nghe yêu cầu, bà chủ tiệm liền ngẩng đầu cười nói: “Tôi đã bảo ai lại ăn tào phớ không đường không cay nhỉ? Hóa ra là tiểu Trạng Nguyên! Mới được nghỉ đông hả?”

Cố Đồ gật đầu, khẽ “Ừm” một tiếng rồi tìm chỗ tránh gió ngồi xuống.

Năm đó thi đại học, cậu đã đứng nhất toàn thành phố, vì thế hàng xóm và người dân quanh khu vực đều gọi cậu bằng biệt danh “tiểu Trạng Nguyên”.

Tào phớ của Cố Đồ không cần nêm gia vị, chỉ đơn giản là múc từ nồi ra, nhúng qua nước sôi rồi cho vào chén mang đến bàn.

Bà chủ đặt chén tào phớ trước mặt Cố Đồ, nghe cậu khẽ nói “Cảm ơn” rồi mỉm cười rời đi. Lúc quay đi, bà không khỏi liếc nhìn Cố Đồ thêm vài lần.

Chỉ thấy “tiểu Trạng Nguyên” quấn mình kín mít như một quả cầu tròn, chỉ lộ ra đôi mắt sáng long lanh.

Đôi mắt ấy thật đẹp, trong veo và linh động.

Bà nhớ lần đầu gặp cậu bé này là khi cậu khoảng mười hai, mười ba tuổi.

Hôm đó, một cậu thiếu niên mặc đồng phục cấp hai rụt rè bước vào tiệm.

Đó là giữa mùa hè, mọi người đều nóng bức đến mức muốn cởi trần cho mát, chỉ có cậu thiếu niên mặc kín từ đầu đến chân, đeo khẩu trang và đội mũ che kín mặt.

Bà chủ hỏi: “Con muốn ăn gì?”

Cậu bé khẽ gật đầu, không nói gì.

Bà hỏi thêm vài lần, cuối cùng cậu chỉ tay vào thực đơn, chọn một tô mì nước.

Nhưng vừa ăn được vài miếng, cậu đã vội vã rời đi. Bà nghĩ có lẽ món mì không hợp khẩu vị nên cũng không để ý nhiều.