Trần Thanh nghe giọng Đàn Linh Âm, trên mặt không tự chủ hiện lên những vết đen của quỷ, giọng lạnh lùng nói: "Đúng, ngài nói đúng!"
"Cặp tra nam tiện nữ kia đã làm như vậy!"
"Tôi muốn gϊếŧ bọn họ!"
Đàn Linh Âm vung tay, giọng điềm tĩnh nhắc nhở: "Trần Thanh, bình tĩnh."
Kỳ lạ thay, Trần Thanh nghe giọng cô liền bình tĩnh lại, "Đại sư, sao ngài biết những điều này? Chỉ tính toán mà có thể biết nhiều chi tiết như vậy sao?"
Huyền Thanh bên cạnh cũng đã tính xong, ông cũng tính ra Trần Thanh bị hại chết, còn tính ra bên cạnh bà ấy có kẻ gian, nhưng không tính ra những chi tiết mà Đàn Linh Âm nói.
Huyền Thanh không nhịn được hỏi: "Cô bé, sao cô tính ra những điều này?"
Đàn Linh Âm nhìn Trần Thanh, cười nhẹ nhàng nói: "Đây là bí mật, không thể nói." Rồi quay lại nhìn Huyền Thanh Đại Sư, "Huyền Thanh Đại Sư, ngài thấy đúng không?"
Huyền Thanh không hỏi thêm, dù sao trong huyền học, có nhiều điều không thể nói thẳng ra.
Trần Thanh không hỏi thêm, mà nói: "Đại sư, tôi đã phạm sai lầm lớn, có phải nên vào ngạ quỷ đạo không?"
Đàn Linh Âm khẽ lắc đầu: "Bà chết thảm khi còn sống, lẽ ra phải lập tức vào luân hồi nhân gian đạo, nhưng bị ác ý trấn áp, khiến bà ở trong mộ sinh ra oán khí và thù hận mới trở thành như bây giờ."
"Những gì bà làm bây giờ đều thuộc về nhân quả, họ trấn áp bà là nhân, bà ra ngoài báo thù là quả, nên tất cả đều do họ tự chuốc lấy. Bà và thế gian đã hết duyên."
"Tôi sẽ đưa bà vào nhân gian đạo, nhưng kiếp sau bà sẽ trở thành người thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào công đức mà bà tích lũy được trong kiếp này."
Trần Thanh quỳ xuống trước Đàn Linh Âm, đầu cúi sâu xuống đất, "Trần Thanh cảm tạ đại sư không gϊếŧ!"
Đàn Linh Âm giơ tay, "Không cần cảm ơn tôi, đây là số mệnh của bà.”
"Thời gian còn lại, hãy nói vài lời với con trai bà đi."
Cô từ từ lùi lại, lùi đến cửa, để không gian cho Trần Thanh và vợ chồng Triệu Đức Minh.
Trần Thanh nhìn Triệu Đức Minh, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ lúng túng, "Con à, những ngày qua đã làm khổ các con rồi."
"Vì muốn báo thù, mẹ không kiểm soát được sát khí trên người, khiến các con không thoải mái."
Triệu Đức Minh vội nói: "Không, không, con không thấy khó chịu gì, ngoài việc mỗi ngày không có tinh thần thì mọi thứ đều tốt!"
Triệu phu nhân cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, so với hai người nằm kia thì chúng con rất tốt!"
Họ thực sự luôn thắc mắc, tại sao trong nhà chỉ có cha mẹ là nghiêm trọng nhất, còn họ và con trai, cùng người giúp việc đều không sao.
Bây giờ mới hiểu, Trần Thanh không hề muốn làm hại họ, còn cố ý làm người giúp việc bị bệnh xin nghỉ về nhà.
Trần Thanh dịu dàng nhìn Triệu Đức Minh, rất muốn đưa tay chạm vào ông, nhưng không thể.
Vì nếu muốn chạm vào Triệu Đức Minh, chắc chắn sẽ làm ông nhiễm thêm âm khí.
Triệu Đức Minh thấy bà giơ tay, cũng vội giơ tay, "Mẹ!"
Trần Thanh vội rụt tay lại, "Con à, mẹ không thể ở bên con khi con lớn lên, nhưng bây giờ thấy con có đủ con trai con gái, sống hòa thuận với vợ, mẹ rất vui!"
"Sau này mỗi năm con có thể đến mộ thăm mẹ, mẹ sẽ mãn nguyện."
Triệu Đức Minh khóc nức nở, Triệu phu nhân bên cạnh cũng không ngừng lau nước mắt.
Khuôn mặt tái nhợt của Trần Thanh không thể rơi nước mắt, nhưng biểu cảm trên mặt cho thấy bà rất buồn, nhưng cũng rất mãn nguyện.
Đàn Linh Âm nhìn họ, nghe Triệu Đức Minh kể về những năm qua, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin