Chấn Kinh! Thiên Kim Giả Là Lão Tổ Huyền Học

Chương 7

Làm sao để giữ cô ấy lại đây?

Cùng lúc đó, Đàn Linh Âm cũng nghĩ: Làm sao để bám lấy anh bây giờ?

Khi ngồi lại vào xe, Đàn Linh Âm lên tiếng trước: "Tôi tự giới thiệu, tôi tên là Đàn Linh Âm."

"Không biết anh tên gì, sau này tôi còn có thể báo đáp."

"Hoắc Cảnh Nghiên."

Như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, Hoắc Cảnh Nghiên đưa tay ra.

Khi anh cảm thấy hành động này có phần đường đột, thì ngón tay lạnh lẽo trắng ngần của cô gái đã nắm lấy tay anh.

Ánh mắt Đàn Linh Âm lóe lên sự phấn khích, cảm nhận luồng khí tím từ Hoắc Cảnh Nghiên đang nhanh chóng chảy vào đầu ngón tay cô, tẩm bổ cơ thể cô.



Cô quyết định dù có phải bám riết lấy anh cũng sẽ không buông!

Lý Hành bên cạnh ngắt lời hai người, "Tôi là Lý Hành, trợ lý của Hoắc tổng! Cô Đàn, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé! Sau này muốn cảm ơn Hoắc tổng thì liên hệ trực tiếp với tôi là được!"

Hoắc Cảnh Nghiên cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo biến mất, bên kia Đàn Linh Âm đã đi tìm điện thoại trong cặp sách.

Điện thoại là do Liễu Vân mua cho cô, dù sao bà ta cũng phải xác định cô ở đâu mọi lúc mọi nơi, còn phải thúc giục cô sau khi tan học về nhà làm việc.

Đàn Linh Âm rất vui khi có thể kết bạn với Lý Hành, dù sao kết bạn với trợ lý cũng dễ dàng hơn trong việc tiếp xúc với Hoắc Cảnh Nghiên sau này.

Không ngờ, bên cạnh lại đưa tới một bàn tay trắng nõn.

Hoắc Cảnh Nghiên đưa điện thoại sáng màn hình tới, "Kết bạn với tôi là được."

"Hả?" Đàn Linh Âm phát ra tiếng nghi hoặc nhỏ.

Không ngờ Hoắc Cảnh Nghiên lại tự mình kết bạn với cô.

Người như anh thường không dễ dàng để lại thông tin liên lạc cho người khác mới đúng.

Hoắc Cảnh Nghiên lạnh lùng liếc nhìn cô, "Không được?"

"Được!" Đương nhiên Đàn Linh Âm muốn kết bạn với anh rồi.

Cô cầm lấy điện thoại của anh, không chỉ lưu số điện thoại mà còn kết bạn WeChat với anh.

Miếng thịt rồng đến miệng rồi, không thể để chạy mất.

Hoắc Cảnh Nghiên lấy lại điện thoại, hỏi: "Nhà ở đâu, tôi đưa cô về."

Đến rồi!

Cơ hội để kể khổ đến rồi!

Trong xe đột nhiên im lặng.

Hoắc Cảnh Nghiên quay đầu nhìn cô, thấy cô cúi đầu không nói gì.

Hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của cô, trông rất chói mắt.

"Khóc gì?"

"Tôi không có nhà." Đàn Linh Âm ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly ướŧ áŧ đầy nước mắt, "Tôi là con nuôi của bố mẹ, họ đã tìm được con gái ruột, bây giờ đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm."

Cô nói rồi bắt đầu nức nở, đưa tay lau nước mắt.

Hoắc Cảnh Nghiên mím môi quan sát cô, chiếc váy trắng rẻ tiền dính đầy bùn đất, chiếc cặp sách cũ kỹ, toàn thân không có một món trang sức nào, đôi giày vải bẩn thỉu.

Đi trên đường sẽ bị coi là cô gái lang thang.

Còn chiếc ô kia, khi cô thu ô lại anh đã chú ý thấy trên ô có ba lỗ thủng.

Thật đáng thương.

"Đáng thương quá! Tôi cũng muốn khóc rồi!" Lý Hành quay đầu nói, "Trời mưa bị đuổi ra khỏi nhà còn bị xe đâm, thật quá thảm!"

Đàn Linh Âm nhân cơ hội khóc to hơn, không ngừng lau nước mắt, rồi lén nhìn Hoắc Cảnh Nghiên.

Lý Hành nháy mắt với Hoắc Cảnh Nghiên, trong mắt có ý thúc giục, "Hoắc tổng, chúng ta thu nhận cô ấy đi!"

Hoắc Cảnh Nghiên xoa chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, thuận theo lời anh ta nói, "Được, đưa về biệt thự đi."

Anh ta đồng ý, xe lập tức tăng tốc.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin