"Anh nói cũng đúng." Bạch Ngữ cuối cùng thở dài, đồng ý: "Vậy em sẽ trả lời email mời tham gia. Chắc tổ chương trình sẽ đến quay tập mở màn vào ngày kia. Anh nói xem, chúng ta có nên báo trước cho An An không?"
Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định không nói cho Dụ An An biết chuyện phải tham gia chương trình. Mặc dù bảo bối nhà họ đã năm tuổi, nhưng rõ ràng không thông minh, lanh lợi như những đứa trẻ khác, lại nhút nhát và sợ người lạ. Bạch Ngữ và Dụ Thành Châu sợ rằng nếu nói trước, An An không những không hiểu mà còn bị dọa khóc. Vì vậy, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên sẽ tốt hơn.
Đối với quyết định của ba mẹ, Dụ An An hoàn toàn không hay biết.
Ba mẹ tuy bận rộn, anh chị cũng không thường xuyên ở nhà, nhưng An An biết rõ mọi người đều yêu mình. Nếu không, làm sao trong nhà lại có tất cả những cuốn sách cậu thích đọc, và cả những cây đàn cậu muốn chơi chứ?
Dụ An An hiểu rằng vì sức khỏe mình không tốt nên ba mẹ mới giữ cậu ở nhà để bảo vệ. Nhưng với một bảo bối ngây thơ và đáng yêu như cậu, không có gì hạnh phúc hơn việc mỗi ngày ở nhà làm những gì mình thích và vui vẻ làm một "cậu bé lười".
"Hứ, con không thích đi học mầm non đâu!"
"Chào buổi sáng, Nhu Nhu!" Dụ An An vui vẻ hôn lên chú thỏ bông trong tay mình: "Hôm nay Nhu Nhu cùng An An đọc "Cơ học lượng tử" nhé~"
Nhu Nhu tất nhiên không thể trả lời, nhưng An An cứ xem như chú thỏ đã đồng ý. Vì thế, cậu ôm thỏ bông, hớn hở đi đến thư phòng của anh trai để "trộm" sách.
Vừa lê từng bước nhỏ về phía thư phòng, An An vừa nghĩ thầm:
"Mấy bạn ở trường mầm non đều ngốc quá đi. Mình muốn cùng các bạn đọc sách, nhưng chẳng ai hiểu hết. Cuối cùng còn khóc chạy đi mách cô giáo nữa!"
"Thật phiền phức! Rõ ràng mấy bạn đó chủ động mời mình chơi, mà mình cũng đã đồng ý rồi. Nhưng mình đề nghị trò chơi thì các bạn lại không chịu!"
"Chơi với Nhu Nhu vẫn thích hơn, Nhu Nhu thích đọc sách với mình lắm!"
Nhà họ Dụ rất lớn, thư phòng của Dụ Dung nằm ở tầng hai, còn phòng ngủ của Dụ An An ở tầng một. Với người lớn, cầu thang chẳng là gì, nhưng với một tiểu bảo bối như An An, đó lại là một "ngọn núi cao". Đã thế, cậu còn phải cẩn thận để Nhu Nhu không bị đυ.ng vào bậc thang.
"Uno! Dos! Tres!…" Cậu vừa lẩm nhẩm đếm bằng tiếng Tây Ban Nha, vừa dùng tay còn lại bám vào lan can để leo lên từng bước một.
Do sức khỏe yếu, An An nhanh chóng thở hổn hển sau vài bước. Nhưng cậu vẫn tự hào nghĩ:
"Mình giỏi quá đi! Mấy bạn nhỏ ở trường vẫn đang học đếm 1, 2, 3, 4, còn mình biết cả tiếng Tây Ban Nha rồi!"
… Nhưng leo cầu thang thật mệt quá đi. Nếu không phải sợ cô giúp việc không tìm được quyển sách mình cần, cậu thật sự chẳng muốn tự lên đây đâu.
"Nhu Nhu, chúng ta chỉ còn bốn bậc nữa thôi, yay! Sắp chiến thắng rồi!" Cậu giơ tay làm động tác cổ vũ bản thân.
Cuối cùng, sau một hành trình mệt nhọc, An An đã lên đến thư phòng của anh trai. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp tìm thấy quyển sách yêu thích, cậu đã vui sướиɠ đến mức muốn nhảy cẫng.
"Anh ơi, sách của anh để đâu rồi?" Cậu đẩy cửa thư phòng, ngó nghiêng khắp nơi. "Nhu Nhu, cậu có thấy sách không?"
Thư phòng của Dụ Dung, trong mắt An An, đúng là thiên đường. Phòng lớn gần bằng phòng ngủ, bốn bức tường đều là những kệ sách bằng gỗ cao đến trần nhà. Trong đó chất đầy những cuốn sách thuộc đủ lĩnh vực và ngôn ngữ.
Cậu đảo mắt khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy quyển mình cần. Rõ ràng lần trước cậu đã thấy anh trai mang nó vào đây mà.
Tìm một lúc, không thấy, cậu bèn ngồi bệt xuống thảm, đôi mắt trong veo bắt đầu rưng rưng:
"Nhu Nhu ơi, huhu, anh giấu sách ở đâu thế? Anh thật xấu, mình không muốn chơi trốn tìm với sách nữa. Sao sách không tự ra ngoài chơi với mình cơ chứ?"
Vừa tự than thở, cậu vừa dụi mắt, khiến đôi mắt hổ phách long lanh càng thêm ướŧ áŧ.
"Nhưng mà... Nếu sách không ra, mình phải tiếp tục tìm thôi!"
Dụ Thành Châu, vừa về nhà sau khi kiểm tra tiến độ nghiên cứu của học trò, bước vào thư phòng định tìm vài quyển sách cho sinh viên, bỗng thấy bảo bối nhà mình đang ôm chú thỏ bông, đứng trên chiếc thang nhỏ, mắt đỏ hoe.
"An An? Con làm gì ở đây thế?"
"Hu hu... ba ơi… sách không ngoan! Sách không chịu ra chơi với con!" Thấy ba, cậu lập tức dang tay nhào đến, miệng lí nhí mách tội.