Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu

Chương 3

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại nặng nề như ngàn cân.

Hoàng đế không nói gì, chỉ từ trên cao nhìn xuống cô.

Ngài hiểu rõ, với thân phận một cô nhi thì cô chưa bao giờ có quyền lựa chọn. Cả đời này cô chỉ có thể ngoan ngoãn giao chiếc Long giác duy nhất của mình ra.

“Thứ người muốn chính là cái này phải không?”

Chỉ cần một ý niệm, từ đỉnh đầu Sở Tân có một chiếc sừng rồng tròn trịa nhỏ bé bắt đầu mọc ra, chậm rãi hiện hình.

Loài rồng mới trưởng thành chỉ có thể mọc được một chiếc Long giác nhỏ như vậy. Dù vậy với sức mạnh của loài rồng vượt xa người thường, sinh ra đã sở hữu thể chất mạnh mẽ gấp nhiều lần người bình thường trong vũ trụ.

Nhìn thấy cô tự nguyện để Long giác thành hình, vẻ mặt của hoàng đế ánh lên sự hài lòng: “Chỉ cần ngươi giao Long giác ra, ta sẽ phá lệ phong ngươi làm công dân hạng A, cả đời không lo cơm áo gạo tiền gì hết.”

Nghe vậy, Sở Tân bước lên, như thể chuẩn bị dâng Long giác lên cho quốc vương.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, đôi mắt cô bừng lên một ngọn lửa dữ dội, ngạo mạn và cuồng ngông.

Rồi bất ngờ mọi chuyện xoay chuyển—

Cô vươn tay, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt chiếc Long giác và… xé toạc nó ra khỏi cơ thể!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Chiếc Long giác vốn trắng ngần hoàn mỹ giờ bị máu đỏ nhuộm bẩn. Khuôn mặt xinh đẹp giống hệt cố hoàng hậu của Sở Tân giờ đây cũng loang lổ máu, ánh mắt cô phủ đầy sự điên cuồng và kiêu ngạo. Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, cô đã mạnh mẽ bóp nát Long giác trong tay.

“Ngươi dám—”

Hoàng đế giận dữ gầm lên.

Long giác phải được cắt nguyên vẹn mới giữ được dược hiệu của nó.

Dám hả?

Sở Tân không chỉ dám mà cô còn làm ngay trước mặt người trên danh nghĩa là cha mình nữa là!

Nguyên chủ có thể yếu đuối, nhưng cô là ai? Là một người đã dày dạn sóng gió trong giới giải trí, từng bước vươn lên từ bàn tay trắng. Cô cuồng nhưng không mù quáng. Trước khi hoàng đế kịp đưa ra quyết định xử lý thì cô đã nhanh hơn một bước: “Long giác là biểu tượng huyết thống hoàng tộc. Ta tự tay phá nát nó thì chứng minh rằng ta chẳng cần chút huyết thống của ngài cả. Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ nhận mình là người của hoàng tộc nữa. Chúng ta, cũng như chiếc Long giác này từ nay dứt khoát đoạn tuyệt!”

Nói xong, cô thả tay ra để mảnh vụn của Long giác rơi xuống tấm thảm lông cừu bên dưới tan thành tro bụi.

Không khí như ngừng lại.

Hoàng đế thở dốc từng hơi nặng nề.

Cô gái ngồi trên đùi ngài cũng tái nhợt, ánh mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.