Cao Minh Lãng mang đến một túi đen lớn: "Vấn đề chỗ ở quan trọng nhất đã được giải quyết rồi, giờ chắc mọi người đều đói bụng, tổ chương trình đã chuẩn bị một ít thực phẩm tươi sống, mọi người chế biến là có thể ăn được."
Tổng đạo diễn vừa đặt túi xuống, Phó Kiều Kiều đã nhanh tay giật lấy:
"Thầy Bạch, anh xem muốn ăn gì, em nấu cho anh!"
"Có gì ăn thế nhỉ?" Cao Thiên Ca kéo tay Bạch Trạch Hàn tiến lại gần.
Mộc Nhiễm khẽ cười lạnh, liếc mắt đầy thù hằn về phía ba người họ, định bước lên giành lại đồ ăn.
"Ơ? Đồ ăn của tôi đâu rồi?" Kỳ Quân đang dựng lều, nghe thấy có đồ ăn liền chạy vội về. Nhìn thấy trong tay Mộc Nhiễm và nhóm người kia chẳng còn gì, cậu liền xị mặt xuống.
Vân Phù tức tối chỉ về phía ba người kia, bảo với Kỳ Quân: "Đồ ăn ở tay bọn họ, lần nào cũng cướp, thật ngang ngược!"
Kỳ Quân hừ một tiếng, bĩu môi: "Ngang ngược gì chứ, ba tên cướp thì có!"
Nói rồi, cậu sải bước đến sau lưng ba người đang mải chọn đồ ăn, bất thình lình thò tay giật: "Đưa đây!"
"Kỳ Quân! Anh làm cái gì thế? Sao anh dám cướp đồ của chúng tôi?"
Phó Kiều Kiều hét lên the thé, lao đến trước mặt Kỳ Quân, chỉ tay vào mũi cậu: "Đây là đồ ăn của tất cả mọi người, anh giật đi làm gì? Định ăn một mình à?"
Mộc Nhiễm nhếch môi, giọng mỉa mai: "Định ăn một mình à? Sao cô trộm lại còn la làng?"
Thái độ ngang ngược của Phó Kiều Kiều khiến Mộc Nhiễm nhớ lại kiếp trước, khi cô ta và Bạch Trạch Hàn cùng nhau sỉ nhục mình.
Nếu không phải vì chương trình đang phát sóng trực tiếp, cô cần tăng lượng fan để phát triển sự nghiệp, thì Mộc Nhiễm đã giơ tay tát Phó Kiều Kiều một cái rồi. Nhưng nếu không thể giải quyết bằng cách công khai, thì cô sẽ dùng cách âm thầm vậy!
Phó Kiều Kiều thì không kiềm chế được, bất chấp đang livestream, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi: "Các người ở trong nhà đẹp, còn muốn ăn ngon nữa à? Trên đời này đâu dễ thế!"
Kỳ Quân tức đến nỗi muốn nổi đóa: "Vậy cô thì không cần làm gì mà vẫn được hưởng? Cái gì cũng cướp về mình sao?"
"Kỳ Quân, dừng lại!" Mộc Nhiễm lạnh giọng ngăn cản Kỳ Quân đang định ra tay, tên này đúng là không muốn sống trong giới giải trí nữa rồi!
Kỳ Quân trừng mắt giận dữ nhìn Phó Kiều Kiều và nhóm của cô ta: "Thật là CMN không thể chịu nổi nữa mà!"
Phó Kiều Kiều không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi cướp cái gì? Tôi chỉ cần mở miệng, động tay một chút, là có ngay, các người chẳng qua là đang ghen tị với tôi thôi!"
"Việc cô làm mỗi tối đâu chỉ dừng ở việc mở miệng, đúng không, tiểu phu nhân?" Mộc Nhiễm không dùng lời thô tục, nhưng câu nói lại đâm thẳng vào nỗi nhục nhã trong lòng Phó Kiều Kiều.
Việc mỗi tối đi ngủ với các đạo diễn không phải là Mộc Nhiễm, mà chính là Phó Kiều Kiều.
"Cô! Cô nói năng cẩn thận một chút!" Phó Kiều Kiều run rẩy, trong lòng hoảng sợ vì cô ta chưa bao giờ tiết lộ chuyện này với Mộc Nhiễm.
Mộc Nhiễm cười nhạt: "Tôi chỉ đang gọi vu vơ thôi, cô như vậy là thừa nhận mình không sạch sẽ sao?"
Cố Bắc Thành nãy giờ im lặng, hơi cúi người, ghé sát vào tai Mộc Nhiễm: "Đưa đồ cho bọn họ đi, yên tâm, tôi có cách."
Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông lướt qua bên tai, khiến hai trái tim như cuộn trào những cảm xúc ngầm.
"Đưa cho bọn họ đi, tin tôi." Mộc Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Cố Bắc Thành ra, rồi quay sang dỗ dành Kỳ Quân.
Kỳ Quân miễn cưỡng ném túi đen xuống đất: "Xin lỗi, Cao tiền bối."
Túi đen rách toạc, những con cá biển đã được làm sạch trượt ra, nằm ngay dưới chân Cao Thiên Ca.
"Anh!" Cao Thiên Ca vừa cố chịu mùi tanh nồng, vừa nghẹn lời tức tối.
Bình luận trực tiếp
【Phó Kiều Kiều đúng là không biết xấu hổ!】
【Bạch ảnh đế cũng thật đáng khinh, sao không chia sẻ cho mọi người?】
【Nhóm ba tên cướp!】
【Thích Mộc Nhiễm rồi, vừa thẳng thắn mà còn hào phóng nữa!】
【Cảm thấy Mộc Nhiễm không đến nỗi đáng ghét như trước.】
【Kỳ Quân lúc nãy giống cún con dữ dằn ghê!】
【Phó Kiều Kiều ngủ với đạo diễn sao???】
Mộc Nhiễm dẫn Cố Bắc Thành và nhóm người của mình về phía lều cô mới dựng xong: "Thầy Trình, đồ ăn đâu?"
"Tôi có thể nấu, tôi rất giỏi khoản này." Tống Tiêu, người vốn trầm lặng, đứng dậy định lấy dụng cụ nấu nướng.
"Không cần, đã nấu sẵn rồi." Cố Bắc Thành lười biếng bước ra phía sau lều.
Anh rút ra một chiếc còi nhỏ, khẽ thổi, một chú chó Corgi ngậm giỏ thức ăn chạy ào tới bên anh.
Mộc Nhiễm ngạc nhiên mở lớn mắt: "Chẳng phải chú chó này là con chó đã đưa tôi thẻ gợi ý trên đảo Mạc Ưu sao? Sao nó lại ở đây?"
Đây là thú cưng của Cố Bắc Thành sao?
Một người đàn ông như anh, lẽ ra nuôi chó Doberman mới hợp chứ?
Cố Bắc Thành vẫy tay ra hiệu cho chú chó: "Ô Mô, ngồi!"
Mộc Nhiễm bước đến, xoa đầu chú chó nhỏ: "Chó của anh à?"
"Của bạn."
Bình luận trực tiếp
【Ô Mô? Tên chú chó này thật hợp với xu hướng!】
【Cưng quá, thích quá!】
【Mang đồ ăn riêng, có vi phạm luật chơi không?】
【Sao không ai nói ba tên cướp kia vi phạm?】
Cố Bắc Thành cúi người, lấy giỏ thức ăn đưa cho Mộc Nhiễm.
Mộc Nhiễm mở tấm khăn trắng bên trong giỏ ra: "Hamburger và khoai tây chiên?"
Người phụ nữ cười đùa, trêu chọc người đàn ông trước mặt: "Thầy Trình thích món này à?"
Cố Bắc Thành đứng dậy, nhìn theo hướng tay người phụ nữ chỉ. Khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại, khóe miệng khẽ co giật: "Xin lỗi, là tôi chuẩn bị không chu đáo."
"Không sao, tốt hơn mấy thứ lúc nãy nhiều." Mộc Nhiễm chia thức ăn cho Kỳ Quân và hai người khác, rồi tự mình cầm một chiếc hamburger bò lên ăn ngon lành.
Sau khi đặt Ô Mô trở về chỗ cũ, ánh mắt Cố Bắc Thành chăm chú dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Nhiễm đang phồng lên vì nhét đầy hamburger. Sự sắc lạnh trên khuôn mặt anh dịu đi, đôi môi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
"Sao anh không ăn?" Mộc Nhiễm cầm thêm một chiếc hamburger bò, chu đáo mở giấy gói rồi đưa cho anh.
Cố Bắc Thành nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, nhưng nét mặt nhanh chóng nhíu lại.
Mộc Nhiễm nhận ra sự khác thường: "Sao vậy? Không ngon à?"
"Không có gì." Thực tế, từ khi còn thiếu niên, Cố Bắc Thành đã ăn hamburger và khoai tây chiên ngày ba bữa đến phát ngán. Giờ đã 26 tuổi, mỗi lần ăn lại món này chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu.
...
Khi trời bắt đầu tối, tổ đạo diễn đề nghị các khách mời đi nghỉ sớm.
"Sớm thế mà đã đi nghỉ sao?" Cao Thiên Ca thắc mắc hỏi Cao Minh Lãng.
"Khoảng thời gian này là để các khách mời cặp đôi tự do hẹn hò, thầy Cao không có bạn đồng hành, đương nhiên chỉ có thể nghỉ ngơi thôi."
Cao Minh Lãng ra hiệu cho đội quay phim: "Nhớ kỹ! Tập trung quay hai cặp "tình nhân" đó!"
"Ý của đạo diễn Cao là không hẹn hò thì không có ống kính à?"
Nghe tiếng hét the thé của Phó Kiều Kiều, Cao Minh Lãng nhíu mày đầy khó chịu, lập tức quay lưng bỏ đi: "Tất nhiên rồi, đây là chương trình hẹn hò, cô không hẹn hò thì tôi quay cô làm gì?"
Sự ghen tị trong lòng Phó Kiều Kiều trào dâng, cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà nỗi đau đó chẳng thể sánh bằng sự sỉ nhục cô phải chịu hôm nay.
"Mộc Nhiễm! Đứng lại!"
Cố Bắc Thành rất ga-lăng xách hành lý cho Mộc Nhiễm, chuẩn bị cùng cô về căn nhà gỗ. Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau, anh lạnh lùng tỏa ra luồng khí băng giá. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ đến vậy.
"Anh cứ lên trước đi, tôi đến ngay." Mộc Nhiễm nhẹ nhàng nói với vẻ điềm nhiên.
"Được." Cố Bắc Thành quay lưng, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng lia qua Phó Kiều Kiều một cái.
Phó Kiều Kiều giật mình, không dám đối diện với ánh mắt ấy. Khi cô ngẩng đầu, bóng dáng của anh đã biến mất.
Mộc Nhiễm hờ hững hỏi: "Có chuyện gì?"
"Lều cắm trại cô dựng ban ngày, giờ cô có nhà lớn rồi thì nhường lều cho tôi đi." Phó Kiều Kiều ngẩng cao đầu, giọng điệu vô cùng hiển nhiên.
"Cô có biết bộ dạng bây giờ của cô rất đáng khinh không?" Mộc Nhiễm bật cười trước sự trơ trẽn của cô ta.
Xung quanh không có máy quay, Phó Kiều Kiều không kiêng dè tiến lại gần: "Mộc Nhiễm, tôi nắm được nhược điểm của cô, chuyện giữa cô và Bạch Trạch Hàn, cô không sợ tôi nói ra à?"
"Nhược điểm? Chỉ vậy thôi à? Trước hết, tôi và Bạch Trạch Hàn chẳng khác gì mối quan hệ giữa một mỹ nhân và một con chó. Thứ hai, quan hệ trước đây của chúng tôi chẳng đe dọa được gì đến tôi. Ngược lại, chính anh ta mới là người lo lắng, cô cứ thử mà xem."
Phó Kiều Kiều tức đến nỗi nghẹn lời, không nói nổi một câu.
Mộc Nhiễm liếc cô ta đầy chế nhạo, sau đó né người: "Mắt cô đỏ hoe thế kia, bị bệnh à? Lều của tôi, cô muốn thì cứ lấy mà ở."
"Hừ! Thế còn được!" Phó Kiều Kiều hừ lạnh, cảm thấy Mộc Nhiễm cuối cùng cũng biết điều, cô ta nghĩ rằng có lều rồi, Bạch Trạch Hàn nhất định sẽ cầu xin được ở chung với cô ta.
Mộc Nhiễm nhìn theo bóng lưng đắc ý của Phó Kiều Kiều, chợt nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó đi thẳng vào khu rừng nhỏ đối diện chỗ cắm trại.
Chờ Phó Kiều Kiều quanh quẩn quanh cái lều mới dựng, Mộc Nhiễm nấp sau một gốc cây to, rút từ túi áo ra một chiếc ná nhỏ.
Cô cúi người nhặt một viên đá, kéo căng dây ná, nhắm thẳng vào Phó Kiều Kiều đang ngồi ngáp vặt nghỉ ngơi. Một loạt động tác dứt khoát, thành thục.
"Á! Răng của tôi!" Phó Kiều Kiều đau đớn ôm miệng, bật khóc nức nở.
Mộc Nhiễm cười nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh: "Công khai lẫn âm thầm, tôi nhất định sẽ chơi chết cô!"
Chiếc ná nhỏ này là thứ cô vô tình tìm thấy khi kiếm bè gỗ, không ngờ lại hiệu quả đến vậy.