Cô đến ngồi cạnh Hướng Nghiên, nhìn ánh sáng trong mắt cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Em là cô bé bán diêm à?"
"Không phải." Cô bé lắc đầu, "Em đang đợi mẹ đến đón."
"Sao em không tự về nhà?" Chu Như thắc mắc, "Em bị lạc đường à?"
Hướng Nghiên lắc đầu: "Em không bị lạc đường."
Hướng Nghiên: "Chỉ là em sợ, sợ bóng tối..."
Lúc nói câu này, mặt cô bé đỏ bừng, giọng nói lắp bắp, rõ ràng là rất xấu hổ.
Chu Như đã quên lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ là có chút chế giễu, nghĩ một đứa trẻ lớn vậy mà còn sợ bóng tối.
Nhưng cơ thể lại nhích lại gần cô bé hơn.
"Chị làm gì vậy?" Cô bé hỏi, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô.
"Chị cũng sợ bóng tối." Chu Như nói, "Cho chị mượn chút ánh sáng với."
Sau đó, hai người ngồi cùng nhau trong đêm tối rất lâu, Hướng Nghiên còn cho Chu Như ăn kẹo.
Chính là loại kẹo hồng hào này, vị dâu, ngậm trong miệng rất ngọt.
Nhưng đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất cô được ăn kẹo dâu của Hướng Nghiên.
Bởi vì sau này... giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui.
Chu Như nghĩ vậy, nhẹ nhàng bóc vỏ kẹo, đưa viên kẹo dâu lấp lánh vào miệng.
Vẫn là hương vị ngày xưa, rất ngọt ngào.
Rất ngọt ngào.
-
Cô nàng say xỉn chỉ tỉnh được một lúc.
Làm nũng, cho kẹo, nhìn cô mỉm cười, rồi lại ngủ thϊếp đi.
Chu Như lấy khăn lau mặt cho cô, đắp chăn cẩn thận, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Lúc này đã gần mười một giờ đêm, đèn trong tòa nhà đối diện chỉ còn le lói vài ánh, nhìn ra ngoài yên tĩnh và hiu quạnh.
Chu Như nhìn khung cảnh đêm một lát, rồi ngồi xuống chiếc ghế xích đu bên cửa sổ.
Sau đó cúi đầu, lướt xem vòng bằng hữu .
Cô có khá nhiều bạn bè trên Wechat, bạn bè, khách hàng, hầu hết đều rất năng động, đăng bài liên tục.
Chu Như lướt xuống, hầu như không có gì đáng chú ý.
Cho đến khi cô lại thấy bài đăng đó.
Là một khách hàng của cô đăng, nội dung khá sến súa, đại loại như nửa đêm nhớ về, khắp nơi đều là nỗi đau, ly rượu chạm nhau, tôi lại yêu ai.
Bên dưới còn có một bức ảnh, chính là quán bar Cỏ, chụp đúng khu vực quầy bar.
Và cũng chụp được một góc của Hướng Nghiên.
Cô gái nhỏ chân dài eo thon, ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.
Chu Như nhìn bức ảnh hồi lâu, cuối cùng bấm like bài đăng đó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Nghiên làm việc tại một công ty thương mại, cường độ công việc trung bình, đãi ngộ tốt.
Nhưng bầu không khí làm việc không được thoải mái lắm, cả văn phòng lúc nào cũng căng thẳng, sếp thì quanh năm suốt tháng như đang trong thời kỳ mãn kinh, hễ ai làm sai là mắng xối xả.
Vì vậy, để tránh bị vạ lây, mọi người trong văn phòng đều rất cẩn thận.
Hướng Nghiên cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, tối qua trước khi đến quán bar, cô đã xin nghỉ làm nửa ngày, phòng trường hợp uống say quá thì cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng Hướng Nghiên đã đánh giá thấp đồng hồ sinh học của mình.
Bây giờ chưa đến bảy rưỡi sáng, cô đã tỉnh dậy trên giường.
Giữa hè, trời sáng sớm, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, dễ chịu, như có thể xua tan hết những cơn ác mộng tồi tệ.
Hướng Nghiên mở to mắt, nằm trên giường một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.
Là nhà của Chu Như.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh rời rạc, ở quán bar, trên xe, và... trong phòng.
Làn da Chu Như trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ, cứ thế để mặc cô kéo đến trước mặt, chóp mũi chạm vào nhau.
Cô cười, nhất định phải cho Chu Như ăn kẹo.
Chu Như cũng không hề ghét bỏ cô nàng say xỉn này, rất phối hợp nhận lấy viên kẹo bỏ vào miệng, khóe môi mỉm cười, mái tóc óng ánh dưới ánh đèn.
Sau đó còn chuyện gì nữa, Hướng Nghiên không nhớ rõ lắm.
Cô thở dài, nhẹ nhàng ngồi dậy, chưa kịp nghĩ xem nên nói chuyện với Chu Như thế nào thì đã thấy cô ấy trên chiếc ghế xích đu bên cửa sổ.
Bộ đồ ngủ màu xám nhạt, vóc dáng mảnh mai cùng gương mặt thanh tú rạng rỡ.
Ngồi ngủ trên ghế xích đu mà cũng đẹp như tranh vẽ.
Nhưng điều đầu tiên Hướng Nghiên chú ý không phải là cô ấy đẹp đến nhường nào, mà là sự băn khoăn và áy náy.
Không lẽ cô ấy ngủ ở đó cả đêm?
Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhiệt độ không thấp, nhưng dù sao tối qua cũng vừa mưa, không khí vẫn hơi se lạnh.
Hơn nữa cái ghế xích đu đó... dù sao cũng không thể thoải mái bằng giường.
Hướng Nghiên nhíu mày, bắt đầu tự hỏi có phải tại mình quá quậy phá nên mới khiến cô ấy phải ngủ tạm trên ghế xích đu cả đêm.
"Tỉnh rồi à?" Chưa kịp để cô nghĩ nhiều, người trên ghế xích đu bỗng mở mắt.
Hướng Nghiên giật mình, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ừm, tỉnh rồi."
"Em thấy trong người thế nào?" Chu Như lại hỏi.
"Ổn rồi, ổn rồi." Hướng Nghiên vội vàng đáp, hơi ngượng ngùng cười cười, sau đó nhẹ giọng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tối qua tôi đã làm phiền chị."
"Cảm ơn chị đã cho tôi tá túc." Cô nói, mặt hơi ửng hồng, "Khi nào rảnh tôi mời chị ăn cơm nhé."
Đáng yêu và xinh đẹp.
Chu Như nhìn sang, gật đầu đáp: "Ừ, được."
Hai người đã mấy năm không gặp, lúc đi học trên cơ bản cũng không có đề tài chung gì đáng nói, bây giờ xa cách lâu như vậy càng là chuyện lạ.
Hướng Nghiên không mở miệng nữa, Chu Như dường như cũng không có ý định nói chuyện, không khí trong lúc nhất thời đông cứng lại.
Cũng không biết qua bao lâu, thứ đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh chính là tiếng chuông điện thoại.