Diệp Nịnh: “…”
Cậu nhăn mày, đôi tay trắng mịn vô thức gõ nhẹ vào viền điện thoại, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
Chuyện xảy ra tối qua làm mọi người càng ghét cậu hơn.
Đúng là trong nửa đầu trận đấu là nguyên chủ cố ý phá game. Nhưng nửa sau, cậu không hề cố ý bỏ mặc đồng đội mà là điện thoại hết pin rồi tắt.
Tất nhiên, những chuyện như "linh hồn xuyên không" chẳng thể giải thích ra được. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả từ mọi hành vi của nguyên chủ.
Cậu thở dài nặng nề, Diệp Nịnh dứt khoát tắt điện thoại rồi quyết định không nghĩ đến những phiền phức này nữa.
“Để tối tính tiếp vậy.”
Thời gian livestream của nguyên chủ thường vào buổi tối, đến lúc đó cậu sẽ chân thành xin lỗi Sí Liệt và mọi người.
Gác lại những rắc rối, Diệp Nịnh ra ngoài đi dạo, tiện thể làm quen với môi trường xung quanh.
Dòng xe cộ qua lại, dòng người hối hả và một mình cậu lại lạc lõng giữa tất cả.
Cuộc sống ở đây có vẻ như không khác gì thế giới trước của cậu.
Cậu vẫn chỉ có một mình, chẳng hòa nhập được với thế giới này.
Mà cũng không phải!
Diệp Nịnh bỗng khựng bước, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Cậu vẫn còn người thân ở đây mà.
Cậu rút điện thoại, mở danh bạ, ngón tay dừng lại ở một cái tên. Chần chừ vài giây cậu mới bấm vào biểu tượng kết nối cuộc gọi.
Không lâu sau, một giọng nói già nua và dịu dàng vang lên trong điện thoại, mang theo chút dè dặt: “Là… Nịnh Nịnh phải không?”
Mũi Diệp Nịnh bất chợt cay xè, cậu gọi ngay: “Bà ơi!”
“Đây, bà đây…”
Giọng bà liên tục đáp lời, sự vui mừng hiện rõ trong từng tiếng nói.
Diệp Nịnh vội hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống gần đây của bà. Bà nội vừa bất ngờ vừa vui mừng trước sự quan tâm đột ngột này nên nói rất nhiều chuyện.
Từ khi Diệp Nịnh lên đại học, bà đã chuyển đến sống cùng người con thứ hai, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương đứa cháu trai không làm bà yên tâm.
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Nịnh thầm hạ quyết tâm là cậu nhất định phải kiếm tiền thật nhanh để đưa bà đi chữa bệnh.
…
5:40 chiều, chỉ còn 20 phút nữa là đến giờ livestream của Diệp Nịnh.*
Cậu ngồi trước máy tính trong phòng ngủ, cẩn thận điều chỉnh thiết bị theo những gì nhớ được từ ký ức của nguyên chủ.
Đúng 6 giờ, Diệp Nịnh nhập tiêu đề buổi livestream: "Phản hồi về những chuyện xảy ra tối qua" rồi nhấn bắt đầu.
Số người xem trong phòng livestream tăng lên liên tục, Diệp Nịnh khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy căng thẳng dâng tràn trong lòng.
Theo thói quen của nguyên chủ, cậu mở camera nhưng chỉ để lộ nửa thân trên từ cổ trở xuống. Một đôi tay trắng muốt đặt hai bên chiếc điện thoại trên bàn, phần lớn cơ thể còn lại khuất trong khung hình.