Ánh đèn xe chói lóa và tiếng còi chói tai, cộng thêm tiếng hét kinh hoàng của đám đông inh ỏi vô cùng...
Mắt Diệp Nịnh đột ngột mở bừng ra, đầu óc hơi choáng một lát.
“Cái thằng Support kia, mày đang cố ý chọc tức người khác phải không hả? 0-11 mà cũng dám KS* sao?!”
(*KS hoặc Kill Steal, có nghĩa là cướp mạng. Hiểu nôm na nghĩa là cướp công kết liễu mạng đối phương của đồng đội.)
Trong tai nghe, một giọng nói đầy tức giận vang lên, theo sau đó là tiếng hùa vào của những người khác.
“Ghê tởm thật sự, anh em, báo cáo nó đi.”
“Game thrower hả? Nhà mày đoàn tụ mà chỉ chuẩn bị một đôi đũa thôi đúng không?”
(*Game thrower là một thuật ngữ trong cộng đồng game quốc tế, dùng để chỉ những người cố tình chơi xấu hoặc phá game, làm cho đội của mình thua một cách có chủ ý.)
Không một ngoại lệ, toàn bộ đều là những lời mắng nhiếc.
Diệp Nịnh bối rối cúi đầu, phát hiện mình đang đeo tai nghe, hai tay đặt trên chiếc điện thoại đang nằm ngang. Màn hình điện thoại hiển thị cảnh tượng nhân vật trong game vừa bị hạ gục, toàn bộ chỉ là một màu đen.
Những tiếng mắng chửi ấy phát ra từ tai nghe.
"Đưa đi á? Penta kill là do tôi làm được mà?" Diệp Ninh còn chưa kịp phản ứng lại với tình huống thì một giọng nói trầm thấp và lười biếng lại vang lên trong tai cậu.
Giọng nói của người đó rất trẻ, mang theo vẻ hờ hững nhưng lại pha chút khinh miệt: “Đưa cái đầu mày ấy, để nó tiếp tục ‘nuôi’ team đối thủ béo lên, lúc đó gϊếŧ mới thú vị hơn chứ.”
[Gì vậy? Hình như mình vừa cứu người xong lại bị xe đâm chết cơ mà? Với cú va chạm như thế thì đáng ra mình phải chết rồi chứ.]
Lúc này, màn hình điện thoại vừa đếm ngược xong, nhân vật trong game sống lại. Diệp Nịnh lấy lại tinh thần. Nhưng khi cậu định điều khiển nhân vật bước đi thì…
Không hề có cảnh báo trước, ánh sáng trong phòng đột ngột tắt ngúm. Máy tính lập tức mất điện chỉ còn lại chiếc điện thoại phát ra chút ánh sáng yếu ớt, nhưng hình ảnh game cũng đã đứng hình, hiển thị trạng thái đang tải.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là cúp điện rồi chứ còn gì nữa.
Diệp Ninh nhớ ra rằng mình đang chơi một team-based game (Chơi đồng đội), suy nghĩ một lúc, cậu mới vội vàng bật dữ liệu di động để kết nối mạng tiếp tục chơi. Nhưng không ngờ là ngay giây tiếp theo, điện thoại hết pin và tự tắt nguồn.
“…”
Không lâu sau, ánh sáng cuối cùng trong không gian cũng biến mất hoàn toàn.
Diệp Nịnh đành bất lực thở dài, mò mẫm tìm đường đến bên giường và nằm xuống.
Tất cả những điều này chẳng qua là những hình ảnh mơ hồ trước khi cậu trút hơi thở cuối cùng thôi phải không?