Đánh Thức Sát Thủ

Chương 5

"Cái gì!"

Trịnh Thần Phong không ngờ mới chia tay Âu Thiên Khả chưa bao lâu thì lại nhận được lời báo án của cô ta. Nhưng, lần này Âu Thiên Khả không phải là nhân chứng mà là nạn nhân.

Ngay tức khắc, hắn cùng đồng đội liền lái xe đến bệnh viện Giao Lâm, nơi Âu Thiên Khả đang được chẩn trị.

"Kính chống đạn."

Vừa vào bệnh viện, Trịnh Thần Phong đã được một đồng nghiệp nhanh chóng báo cáo lại tình hình.

Theo như lời kể thì Âu Thiên Khả bị phục kích khi đang trên đường trở trở về khách sạn nghỉ ngơi. May mắn là chiếc Sweptail đang chở cô ấy được bọc bên ngoài bởi một lớp kính chống đạn nên mạng sống không bị ảnh hưởng. Nhưng tên sát thủ này không từ bỏ, đã bắn một viên đạn làm thủng vỏ xe khiến nó bị trượt một đoạn dài trước khi đâm vào gốc cây bên đường. Âu Thiên Khả và Kha Khải Lâm ngồi phía sau chỉ gặp chút chấn động nhẹ không sao, nhưng Kha Lập Hoàng lái xe phía trước đập đầu vào tay lái, hôn mê tại chỗ.

"Âu Thiên Khả mới đến thành phố Hạ Châu này chỉ vài ngày, sao tên hung thủ này lại nhắm đến?" Trịnh Thần Phong thắc mắc.

"Là do hành động của tôi."

Âu Thiên Khả ngồi chờ bên ngoài gặp lại Trịnh Thần Phong mới vừa chia tay cách đây không lâu. Nghe thấy lời thắc mắc, cô lập tức giải thích.

"Hung thủ một khi đã chọn mục tiêu thì sẽ rất khó chịu khi vuột mất con mồi. Ban nãy, quan sát hành động của mọi người khi tới hiện trường thì vụ án bắn tỉa này không phải mới lần đầu xảy ra, tôi đoán ít nhất trên ba vụ án đã xảy ra. Tên sát thủ hàng loạt các này đã thành công qua mặt cảnh sát, nhưng lần này lại bị tôi cản trở vuột mất con mồi, mọi người nghĩ hắn sẽ làm gì tôi?"

"Gϊếŧ cô trả thù."

"Sai rồi." Âu Thiên Khả giải thích: "Với năng lực như đội trưởng Trịnh đây mà hung thủ tới giờ vẫn chưa bắt được nên tôi đoán nạn nhân trong các vụ án không có bất kì sợi dây lên kết nào. Nếu hung thủ đã tùy ý chọn nạn nhân như vậy thì khi vuột mất một con mồi thì sẽ tìm một con khác thay thế để thỏa mãn trò chơi chết chóc này."

"Như lời cảnh sát Âu thì cô may mắn thoát chết đồng nghĩa với việc hung thủ lại tìm một con mồi khác thay thế?" Trịnh Thần Phong lên tiếng hỏi.

"Cái thì không chắc." Âu Thiên Khả giải thích: "Tôi chưa hiểu rõ vụ án nên chưa thể nắm chắc được hành động và suy nghĩ của tên hung thủ này. Nhưng tôi có thể khẳng định định, con mồi trong đầu hắn còn rất nhiều."

"Nhiều thế nào?" Trịnh Thần Phong hỏi lại.

"Nếu là loại biếи ŧɦái, suy nghĩ méo mó, thích đem mạng sống người khác ra tiêu khiển thì những vụ án vừa xảy ra chỉ là màn thử đạn của hắn ta mà thôi."

"Sát thủ biếи ŧɦái?"

"Là loại thích thách thức cảnh sát, luôn muốn nhìn cảnh sát thua cuộc. Nếu là loại này thì sở cảnh sát nhất định sẽ nhận được thư khiêu chiến của hắn ta." Âu Thiên Khả giải thích thêm.

**

"Khải Lâm, anh nói em có nên đi chùa cúng bái hay không?"

Kha Lập Hoàng cũng may chỉ bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Âu Thiên Khả mang theo rất nhiều đồ ngon đến cho đứa em trai thân thiết này thì tức giận khi nhận được thông báo của cấp trên. Cuộc thi tài năng đã chính thức bị hủy bỏ. Ngồi trên ghế, Âu Thiên Khả tức giận lên tiếng.

"Chờ mãi mới được đi thi, bị tên sát thủ nhắm đến đã xui rồi, giờ còn bị hủy bỏ cuộc thi nữa. Khải Lâm, em thấy thành phố Hạ Châu này hình như tương khắc với mình thì phải?"

"Chị à, nếu nói xui thì em mới oan uổng đây này." Kha Lập Hoàng quấn băng khắp trên đầu, tay một bên bó bột uất ức lên tiếng: "Em và em xe cưng mới bên nhau chưa bao lâu mà giờ đã bị chia xa. Chị đi cúng bái thì nói em đi cùng với."

"Nếu không tham dự thi thì bao lâu em quay về?" Kha Khải Lâm nhìn Âu Thiên Khả lên tiếng hỏi.

"Đợi vết thương Lập Hoàng ổn định bọn em cùng về. Còn anh?"

"Buổi thuyết trình kéo dài hơn dự tính, tuần sau mới kết thúc."

"Sếp! Em xin nghỉ phép chờ anh cùng về."

"Em cũng vậy. Em cũng muốn thử đi xe lửa xem vui thế nào mà anh thích như vậy?"

Kha Khải Lâm mỉm cười không nói gì. Vốn dĩ, buổi thuyết trình này là do hiệu trưởng phụ trách, nhưng ông ấy bận nên đã nhờ anh đi thay. Kha Khải Lâm bình thường sẽ không đồng ý nhưng biết Âu Thiên Khả đến đây tham dự cuộc thi nên mới đồng ý để đến đây cổ vũ tinh thần cho cô. Không nghĩ đến, cuộc thi lại đột nhiên bị hủy bỏ, Âu Thiên Khả muốn ở lại chờ anh cùng về, Kha Khải Lâm không hề vui mà có chút lo lắng. Anh lên tiếng ngăn cản:

"Thiên Khả, em về trước đi. Em đã bị tên sát thủ chú ý, ở lại rất nguy hiểm. Anh có cảm giác bất an khi em ở lại nơi này."

"Khải Lâm, anh đừng lo quá, mấy lời em nói với Trịnh Thần Phong chỉ là suy đoán thôi. Anh nghĩ xem, nếu tên sát thủ này là dạng biếи ŧɦái như lời em nói thì tổ trọng án nơi này sao lại không nhận được thư thách thức?"

"Em đề cao Trịnh Thần Phong quá rồi. Sao em không nghĩ đến việc Trịnh Thần Phong không phát hiện ra thư thách thức của tên sát thủ?" Khải Lâm lên tiếng.

"Không phải chứ." Âu Thiên Khả bất ngờ một chút rồi cẩn thận suy nghĩ về lời nhận xét của Kha Khải Lâm. Cô nhớ trước khi đến đây, một đồng nghiệp từng nói cô phải lấy khả năng đọc tâm lý tội phạm của mình cho Trịnh Thần Phong thấy rõ. Nghe nói, người này không tin tâm lý học tội phạm sẽ có ích trong việc điều tra.

"Alo."

"Tôi nghe."

Đúng lúc này, điện thoại của Kha Khải Lâm, Âu Thiên Khả có cuộc gọi đến, cả hai cùng bắt máy.

"Thật sao?"

"Được! Tôi đồng ý."

"Xin lỗi, các vị hãy mời người khác."

Cùng bắt máy, cùng kết thúc cuộc gọi vô cùng nhanh. Âu Thiên Khả nhìn sang Kha Khải Lâm cười hỏi:

"Để em đoán xem, có phải tổng cục Cảnh sát gọi điện mời anh tham dự tổ chuyên án đặc biệt và anh đã từ chối?"

"Em nhận lời sao?" Kha Khải Lâm nhíu mày lên tiếng: "Thiên Khả, phải cẩn thận."

"Anh yên tâm. Em sẽ giữ mình thật tốt để còn cùng anh và Tiểu Hoàng đi ăn chơi đến hết đời."

Kha Khải Lâm tuy nở nụ cười khi nghe lời nói này của Âu Thiên Khả nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng bất an. Khi vụ án bắn tỉa xảy ra, anh có chạm mặt Trịnh Thần Phong mà Âu Thiên Khả vô cùng sùng bái. Tuy chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác người này sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy. Còn nữa, nhìn cách hắn ta quan sát Âu Thiên Khả phân tích vụ án, Kha Khải Lâm vô cùng chướng mắt. Đây là lần đầu anh ghét một ai đó.