Đánh Thức Sát Thủ

Chương 3

Từ trụ sở cảnh sát thành phố Hạ Châu đi về hướng nam chừng nửa tiếng, nhìn bên tay trái sẽ thấy một quán cà phê nhỏ nhưng thoáng đãng, lúc nào cũng có nhiều khách ghé vào. Quán cà phê này tên Rain, mới mở được khoảng một năm nhưng rất được đông đảo bạn trẻ, nhân viên văn phòng ghé qua ủng hộ. Lý do một phần là nơi này thoáng mát, yên tĩnh, một phần là hương vị cà phê nơi này ngon hơn những nơi khác, và phần còn lại là bởi ông chủ quán và phục vụ ở đây rất điển trai, hiếu khách. Ông chủ quán chỉ khoảng hai lăm, là người hiền lành với nụ cười thân thiện, còn phục vụ quán thì ai nấy đều trẻ trung, nhí nhảnh, sôi nổi. Đặc biệt ở đây có một nhân viên rất thông minh, luôn giúp mấy học sinh giải quyết những bài tập khó trên lớp khiến nơi này biến thành lớp học thêm của đám học sinh.

"Phục vụ. Cho tôi một espresso nóng."

Thẩm Thiên Thành đang giảng cho đám học sinh cấp ba một bài tập hoá thuộc dạng nâng cao thì một vị khách đi vào gọi đồ uống. Thằng nhóc liền nói nhanh cách giải quyết bài tập rồi trở lại với công việc phục vụ của mình.

"Xin chào, hình như ba vị mới tới quán lần đầu phải không?" Nhìn ba vị khách, hai nam, một nữ mới bước vào, Thẩm Thiên Thành niềm nở tiếp đón: "Quán chúng tôi vừa có vài loại cà phê mới nhập về, các vị có muốn dùng thử không?"

"Được. Cậu em cho bọn chi hai lạnh, một nóng là được, mùi vị thì tùy ý, ngon là được." Trước khi đến Hạ Châu, Âu Thiên Khả đã lục tung hết mấy trang web ẩm thực nơi này, cô ghi nhớ toàn bộ những địa điểm ăn uống ngon được giới thiệu. Quán cà phê nhỏ này là một trong số đó. Tại ga tàu lửa, vừa mới đón Kha Khải Lâm thì cô đã ra lệnh cho Kha Lập Hoàng lái xe thật nhanh đến đây, bởi nếu cô nhớ không lầm thì càng về chiều, nơi này càng nhiều khách ghé qua, lúc đó chỉ có thể mang về chứ không thể ngồi thong thả như thế này được.

Quán cà phê này được đánh giá năm sao nên chất lượng phục vụ khỏi phải bàn cãi. Âu Thiên Khả ngồi còn chưa đến năm phút thì đã thấy anh chàng phục vụ điển trai ban nãy đem đồ uống đến. Cô vô cùng ngạc nhiên khi cậu trai trẻ này không hỏi đã đưa một capuchino đá xay và một cafe espresso cho mình và Kha Lập Hoàng, còn espresso nóng truyền thống cho Kha Khải Lâm.

Nhìn anh chàng phục vụ chỉ khoảng hai mươi, hai mốt tuổi khuôn mặt tươi sáng, điệu bộ tinh nghịch trước mặt, Âu Thiên Khả mỉm cười hỏi:

"Em trai sao biết sở thích của ba người bọn chị vậy ạ?"

"Quán tiếp nhiều khách nên nhân viên ở đây có thị giác hơi cao đó ạ." Thẩm Thiên Thành vui vẻ giải thích: "Hơn nữa, chị kêu hai lạnh một nóng thì em đoán chị không thể chọn nóng được. Thứ mình yêu thích lúc nào cũng phải được ưu tiên."

"Suy luận giỏi như vậy mà làm phục vụ thì tiếc quá." Âu Thiên Khả lên tiếng.

"Ở nhà em ai cũng nói như vậy đó ạ."

Thẩm Thiên Thành vừa vui vẻ trả lời xong thì khuôn mặt đã tái xanh khi nhìn thấy chiếc ô tô bóng loáng dừng trước quán. Hắn nhanh chóng chạy thục mạng rời khỏi khi thấy mấy người vệ sĩ bước ra từ đó, họ đang chạy nhanh về phía mình.

"Ông chủ, tôi tan làm đây."

"Á."

"Buông ra! Nhẹ tay thôi."

Thẩm Thiên Thành chạy chưa được mấy bước thì đã bị nhóm vệ sĩ to cao lực lượng chặn đường. Bọn họ không nói lời nào đã vác cậu ta lên vai rồi quăng vào chiếc siêu xe gần đó, lái đi trong tích tắc.

"Sao chị không ra tay?" Kha Lập Hoàng tò mò hỏi. Với tính cách của Âu Thiên Khả thì chuyện thế này sao có thể ngồi yên.

"Chuyện nhà người ta, cậu rãnh quá hay sao mà can thiệp vào?" Kha Khải Lâm im lặng nãy giờ nhẹ nhàng lên tiếng sau khi thưởng thức thử một ít espresso. Anh là người vô cùng kén chọn dù là món ăn hay thức uống nhưng món này quả thật không tệ, nói chính xác thì vô cùng hợp khẩu vị.

"Khải Lâm, anh đừng có chuyển ngành biết không?" Âu Thiên Khả cười nói: "Anh mà làm như thế thật thì em thất nghiệp mất."

Âu Thiên Khả nhìn người bị bắt đi trước mặt mà không một chút lo lắng hay có hành động giải cứu gì là bởi cô biết đây không phải là một vụ bắt cóc. Thứ nhất: tuy anh chàng phục vụ kia khuôn mặt xanh xao, bất an, vội vã chạy trốn khi đám người lạ mặt kia xuất hiện, nhưng, giọng điệu tuy lo lắng nhưng không hề sợ hãi. Còn nữa, có ai gặp nguy hiểm còn lớn tiếng xin tan làm sớm không?

Thứ hai: khách và nhân viên trong quán không ít nhưng khi sự việc xảy ra thì không có một ai lo lắng gọi cảnh sát, bọn họ có người còn mỉm cười khi nhìn thấy cảnh người bị quăng vào xe nữa.

Từ hai nhận định trên thì Âu Thiên Khả biết đám người lạ mặt kia nếu không phải người nhà thì là do người nhà cậu phục vụ ban nãy cử đến bắt người. Và Âu Thiên Khả dám khẳng định, chuyện này không phải xảy ra lần đầu, có lẽ là chuyện như cơm bữa nên người ở đây đều quen thuộc.

Nhưng, mọi nhận định đều là do cô dùng mắt quan sát được, còn Kha Khải Lâm từ lúc xuất hiện đã dán mắt vào iPad thì làm sao biết? Người anh em này của cô đúng là trâu bò mà, không lẽ chỉ nghe vài lời đã đoán ra được.

"Anh chàng phục vụ đó xuất thân không đơn giản."

Chơi thân bao năm, thấy Âu Thiên Khả đột nhiên im lặng thì Kha Khải Lâm đã hiểu ra vấn đề. Anh đặt IPad sang một bên bàn, nhìn cô giải thích:

"Áo sơ mi cậu ta mặc không phải loại tầm thường, mà hàng thiết kế riêng của thợ may nổi tiếng của Ý. Giá một cái áo phải bằng lương mười năm nhân viên phục vụ nơi này nên anh đoán cậu ta làm ở đây chỉ là vui thôi. Còn đám người kia thì nhất định là vệ sĩ nhà cậu ta cử đến bắt người về."

"Sao anh nhìn ra được áo sơ mi của cậu ta vậy? Em không nhận ra được, thấy nó cũng giống như những cái áo khác thôi mà." Âu Thiên Khả thành thật hỏi vấn đề này bởi cô luôn mù tịt về mấy vụ thương hiệu thời trang cao cấp. Cô tuy thích mặc đẹp nhưng bảo bỏ ra một đống tiền mua nó thì không có tiền là ít mà xót tiền thì nhiều hơn.

"Vì anh cũng mặc thương hiệu đó." Kha Khải Lâm mỉm cười giải thích.

Âu Thiên Khả nghe đến đây thì cứng họng, không còn gì để nói được nữa. Nếu biết pháp y lương cao thế này thì năm xưa cô đã không chọn ngành cảnh sát này rồi.

Âu Thiên Khả vừa uống cà phê, vừa vui vẻ nói chuyện thì một vệt sáng màu hồng lướt ngang qua rất nhanh trước mắt. Ngay tức khắc, Âu Thiên Khả liền hất văng bàn lên, kéo Kha Khải Lâm, Kha Lập Hoàng xuống bên dưới.

"Bụp."

"A."

"Á!"

Một âm thanh nhỏ vang lên. Một người đàn ông ngồi bàn phía sau lưng họ bị đạn bắn trúng vai, đau đớn la lên. Chuyện xảy ra khiến khách hàng và nhân viên ở nơi này hoảng sợ, vội vàng trốn xuống bàn tránh né.

"Mau gọi cảnh sát." Âu Thiên Khả nhìn Kha Lập Hoàng ra lệnh trong khi cô và Kha Khải Lâm vội vàng chạy lại bên cạnh nạn nhân xem xét vết thương.

"Đạn bắn trúng vai trúng động mạch nên máu chảy khá nhiều, phải nhanh chóng đưa người đến bệnh viện trước khi vết thương bị hoại tử." Kha Khải Lâm kiểm tra vết thương rồi nhanh chóng đưa ra kết luận.

Đứng quan sát các tòa cao ốc xung quanh, Âu Thiên Khả xác định đạn được bắn từ tòa nhà hướng tám giờ. Cô chụp hình rồi đưa nó lên mạng tra cứu thì biết đây là một tòa cao ốc có tên Sky, là sự kết hợp giữa trung tâm mua sắm và chung cư cao cấp. Viên đạn được bắn ra chỉ có thể từ tầng năm mươi của nơi này. Với khoảng cách di chuyển thì hung thủ đã rời đi khi cảnh sát kịp tiếp cận. Hơn nữa, ở độ xa như thế mà có thể bắn trúng mục tiêu thì tên hung thủ này không phải bình thường, nhất định là một tay thiện xạ. Âu Thiên Khả không ngờ ngày đầu đến Hạ Châu đã trở thành nhân chứng bất đắc dĩ trong một vụ án.

Tiếng còi cảnh sát vang lên không ngừng, Âu Thiên Khả không ngờ lực lượng cảnh sát ở đây làm việc nhanh ghê, Kha Lập Hoàng mới báo án chưa đến hai phút thì đã có người đến hiện trường rồi.

"Tôi là Trịnh Thần Phong thuộc tổ trọng án thành phố Hạ Châu, xin hai vị tường trình lại những việc vừa xảy ra."

Người xuất hiện trước mặt Âu Thiên Khả rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, tuy khuôn mặt cũng đẹp trai nhưng không thể so sánh được với Kha Khải Lâm. Lạ một chỗ, tim cô lại đập loạn xạ khi nghe thấy giọng nói xa lạ, khuôn mặt cô bỗng nóng ran khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của người này.