Y tên là Lục Nghiên, sống tại thôn Vô Danh, quận Chu Lăng, ngày thường cùng cha nuôi nương tựa lẫn nhau.
Hai người ăn uống đều dựa vào cha nuôi một mình săn bắn nuôi sống, nhưng cha nuôi trước đó không lâu ngã gãy chân, phải nằm liệt giường.
Lục Nghiên nghĩ lên núi hái vài cây thuốc để bán kiếm tiền, nào ngờ lại xui xẻo gặp phải đám sơn tặc ở sơn trại gần đó.
Lòng Lục Nghiên càng thêm nặng nề.
Bất chợt, y cảm nhận được một ánh nhìn từ xa.
Thiếu niên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy thanh niên áo trắng không xa.
Mắt y tinh tường, rõ ràng thấy được lớp chai mỏng phủ trên tay thanh niên khi cầm tách trà.
Đó là dấu vết chỉ có khi luyện tập một loại binh khí nào đó lâu năm mà thành.
Tim Lục Nghiên đập nhanh hơn một chút.
Nếu thanh niên áo trắng này chịu ra tay giúp, có lẽ mình còn có cơ hội sống sót thoát thân.
Nhưng... dựa vào cái gì chứ?
Ý cười vốn xuất hiện trên khuôn mặt của tên có vết sẹo vì hơi men dần biến mất.
Hắn cười nhạt: “Không biết điều đúng không? Thích ăn đòn hơn uống rượu à?”
Một luồng gió chưởng sắc bén từ bên trái bất ngờ ập tới, khiến má trái của Lục Nghiên đau rát như lửa đốt.
Mặt sẹo đứng dậy, từ trên cao đổ cả cốc rượu xuống.
Rượu hòa lẫn với nước mưa trên người, tạo thành một mùi hỗn hợp làm người thiếu niên cảm thấy buồn nôn.
Một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng, nhưng Lục Nghiên không kêu lên một tiếng nào.
Y ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy mình, ngẩng đầu nhìn đám sơn tặc trước mặt, ánh mắt bùng lên sự dữ dằn như của một con sói con.
Mặt sẹo cười nhếch mép: “Cũng cứng cỏi đấy chứ.”
Lời nói của hắn nhấn nhá từng chữ, có một loại tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Một đôi bàn tay thô bạo bóp chặt cổ Lục Nghiên.
Lục Nghiên giãy giụa theo bản năng nhưng vẫn cảm thấy không khí trong l*иg ngực dần bị rút cạn, cơn đau ê ẩm dâng lên từ sâu trong phổi.
Chẳng lẽ… mình sẽ chết như thế này sao?
Vì không thể thở được, trước mắt y bắt đầu xuất hiện những vệt sáng trắng mơ hồ.
Thiếu niên bị bóp cổ đến đỏ bừng mặt, những đường gân xanh trên cổ nổi rõ lên.
Khi cơ thể y cứng đờ như một con cá sắp chết khô, Lục Nghiên bất chợt nghe thấy tiếng hét đau đớn của mặt sẹo.
Cơn đau ở cổ dịu lại, Lục Nghiên ngã xuống đất, theo bản năng hít thở thật sâu để lấy không khí xung quanh.
Mặt sẹo lùi lại vài bước, ôm lấy cánh tay đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khắp nơi.
Hắn đem ánh mắt tập trung vào thanh niên áo trắng cách đó không xa.
“Thằng nhóc.” Mặt sẹo gằn giọng: “Người thích xen vào chuyện của người khác thường không sống lâu đâu.”
Trước lời đe dọa trắng trợn, thanh niên áo trắng chỉ khẽ cười hai tiếng.
Đó chính là thanh niên vẫn ngồi xem kịch nãy giờ – Sầm Cựu.
Hắn bước tới trung tâm vụ náo loạn, đỡ thiếu niên đang đổ mồ hôi lạnh nằm trên mặt đất.
Sầm Cựu vươn tay bắt mạch cho người thiếu niên.
May thay, trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đứa nhỏ xui xẻo này chỉ bị bầm tím trên trán vì cú đập vừa rồi, những chỗ khác vẫn còn nguyên vẹn.
Sầm Cựu hỏi: “Không sao chứ?”
Lục Nghiên có phần khó hiểu.
Y thấy rất rõ, người này trước đó rõ ràng cố ý để mặc mình bị đám sơn tặc bắt nạt, một bộ thờ ơ lạnh nhạt.
Tại sao đến thời khắc quan trọng lại ra tay cứu mình?
Dù không tài nào hiểu nổi, nhưng dù sao nhờ có hắn mà mình mới giữ lại được mạng sống.
Lục Nghiên cụp mắt xuống, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Sầm Cựu vỗ nhẹ lên vai y, ngẩng đầu nhìn về phía mặt sẹo cách đó không xa.
“Muốn đánh nhau à?” Hắn hỏi.
Mặt sẹo nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của người này, bộ não bị men rượu làm cho say mèm cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Cổ tay hắn đau rát.
Vừa rồi thanh niên này chỉ ngồi đó, không ai nhìn rõ được hắn ra tay thế nào.
Chỉ ném chén trà một cách nhẹ nhàng đã khiến tay trái của hắn bị thủng một lỗ sâu đến lộ cả xương.
Thực lực như thế này...
“Ngươi là tu sĩ?” Mặt sẹo trầm giọng hỏi.
Sầm Cựu mỉm cười: “Ngươi nghĩ sao?”
Mặt sẹo: “...”
Hắn cắn chặt răng.
Trong triều đại này, phong trào tu đạo rất thịnh hành, triều đình còn tự mình xây dựng các môn phái tu tiên. Dù người phàm không thường gặp được những người tu tiên, nhưng danh tiếng của chín đại môn phái thì ai cũng từng nghe qua.
Người này phong thái bất phàm, nếu là đệ tử của một môn phái tu tiên hoặc gia tộc thế gia nào đó đang xuất môn rèn luyện thì thật không hay.
Dù chỉ là tán tu vô danh, nhưng chung quy vẫn là tu sĩ, người phàm như bọn hắn chẳng có chút phần thắng nào.
Đầu óc mặt sẹo xoay chuyển liên tục, cuối cùng mồ hôi đầm đìa đi đến một kết luận.
Hắn không thể chọc vào người này.