Thập Niên: Em Gái Ngốc Nghếch Trở Về Thành Phố

Chương 8

Cả khu này, trẻ con được ăn bánh quẩy cho bữa sáng hiếm lắm. Khi còn nhỏ, lũ trẻ trong ngõ Liễu Diệp đều ngưỡng mộ chị em nhà họ Thư. Ngày nào trường phát lương, sáng hôm sau nhất định hai chị em có bánh quẩy Dương Gia cho bữa sáng.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng nói lanh lảnh từ cửa: "Con nghe bảo Kim Việt về rồi, đâu rồi?"

Rèm cửa được vén lên, Thư Kim Việt lập tức bị vẻ đẹp của người mới đến làm chói mắt. Cô ta cao hơn mét bảy, hiếm có trong số các cô gái, mặc áo len cổ cao đỏ, cổ thon dài như thiên nga trắng, làn da trắng mịn, mái tóc đen óng buộc thành bím, cùng ngũ quan hài hòa, toát lên vẻ duyên dáng rực rỡ.

Dù từng thấy nhiều mỹ nhân trên mạng, Thư Kim Việt cũng phải thừa nhận, Thư Văn Vận thật sự rất đẹp.

Không trách được Từ Tư Tề vừa gặp đã yêu.

Ở góc khác, hai ông bà vừa hỏi chuyện ở quê, cô chỉ trả lời qua loa.

"Có ai làm khó em không?" Thư Văn Vận quan tâm, nắm lấy tay cô.

"Không có."

"Có thật không... Nếu có ai bắt nạt em, cứ nói với bố mẹ."

Thư Kim Việt khẽ cử động ngón chân, cảm thấy kỳ lạ. Sao chị ba lại có vẻ đặc biệt quan tâm đến chuyện có ai bắt nạt cô? Hiện giờ chưa phải lúc nói ra, cô quyết định giữ im lặng.

"Không có là sao? Ba năm không gặp, giờ đến lời cũng chẳng buồn nói nữa," Triệu Uyển Thu trách, nhưng nhiều hơn là thương. Cô con gái ngày nào ngốc nghếch giờ đã biết giấu kín tâm tư.

Thư Lập Nông ra hiệu cho bà đừng nói thêm, hắng giọng: "Văn Vận, lát nữa con qua trường báo với anh cả, hỏi xem chị dâu có nghỉ không, bảo chúng tối nay về nhà ăn cơm. Nhân tiện nhắn Văn Minh tan làm về ngay, đừng trì hoãn. Tối nay cả nhà họp gia đình."

Thư Kim Việt cảm nhận rõ ràng, bàn tay Thư Văn Vận khẽ cứng lại. Nhưng rất nhanh, cô ta mỉm cười đáp: "Vâng, tối nay ăn sủi cảo nhé."

Nghe nhắc đến sủi cảo, nước bọt của Thư Kim Việt lập tức trào ra, bụng cô lại réo lên ầm ĩ.

Ba năm qua, cái đói đã tàn phá dạ dày cô, để lại di chứng chỉ cần hơi đói là ruột gan lập tức kêu gào. Cô xoa bụng, thầm nhủ khi nào lo xong chuyện đại sự sẽ chăm sóc cơ thể cho tốt. Kiếp trước, cô luôn bị bệnh dạ dày hành hạ, nặng nhất có lần đau đến mức ngất xỉu giữa đồng, ăn không ngon, tiêu hóa kém dẫn đến suy dinh dưỡng trầm trọng. Trong một lần xô xát với đám lưu manh, cô ngất đi và ngã mạnh xuống đất, chết tức tưởi.

Nghĩ lại, cái chết thảm đó đúng là do cơ thể yếu đuối của cô mà ra.

“Nhà mình còn bao nhiêu phiếu thịt?” Thư Lập Nông kéo vợ vào phòng bên, hỏi khẽ.

“Hết rồi.”

Thư Lập Nông nhíu mày: “Lại để thằng cả về lấy à? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, vợ chồng nó đều là công nhân chính thức, không phải nuôi con cái gì, ăn uống dư dả hơn mình nhiều. Bảo bà đừng đưa mà cứ đưa. Giờ thằng hai chưa lấy vợ, đối tượng của Văn Vận cũng hủy bỏ, mình còn phải nghĩ cách giữ Kim Việt ở lại, chỗ nào cũng cần đến tiền cả…”

Triệu Uyển Thu thở dài, làm mẹ kế thật chẳng dễ dàng gì.

“Để tôi sang nhà bác gái Triệu mượn nửa cân phiếu thịt vậy. Nhà họ đông người làm công nhân, chắc dư dả hơn mình.” Nhà bác gái Triệu dù cũng ở khu tập thể nhưng chồng bà ấy là thợ hàn ở nhà máy cơ khí, hưởng lương bậc bảy, mỗi tháng tận 90 đồng! Năm cậu con trai cũng làm trong nhà máy cơ khí, cuộc sống khá hơn hẳn các gia đình công nhân bình thường, nhà có hẳn bốn phòng lớn.

Khác hẳn nhà họ Thư, chỉ có hai gian nhỏ, phòng bên trái là của cha mẹ, cả nhà ăn uống, tiếp khách đều trên chiếc giường lớn của họ. Phòng bên phải ánh sáng kém, dùng tấm rèm cũ ngăn thành hai gian nhỏ, bên ngoài là chỗ ngủ của người con trai thứ hai, bên trong là chỗ của hai chị em Văn Vận và Kim Việt.

...