"Theo dõi cũng cho thấy điều tương tự."
Linh mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên: "Từ một thời điểm nào đó, họ chỉ ngồi yên lặng ở chỗ đó, không hề rời đi."
Cô gái đuôi ngựa nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Những người đó có quen biết nhau không?"
"Nếu không tính vài người là khách quen ở cùng quán bar, thì họ chẳng có liên quan gì đến nhau." Linh đáp.
Cô bạn tóc đỏ suy tư: "Chẳng lẽ có vấn đề với rượu?"
"Nghe nói họ không uống cùng loại rượu." Linh nói một cách bình thản.
"Nhóc con, cậu không phải đang bịa chuyện đấy chứ?" Cô bạn tóc đỏ giả vờ hùng hổ hỏi.
Linh cười: "Dù tin tức chưa được công khai, nhưng trên mạng chắc vẫn có vài manh mối để lại đấy."
Cô gái đuôi ngựa nhíu mày, giọng đầy lo lắng: "Nếu vậy thì này, tốt nhất cậu đừng đến quán bar trong thời gian này."
"Đúng thế." Linh cười, đôi mắt cong lên: "Dạo này, tốt nhất vẫn nên tránh xa nơi đó."
Linh huýt sáo, vui vẻ vẫy vẫy tờ tiền hai mươi đồng vừa kiếm được trước mặt Từ đạo sĩ.
Từ đạo sĩ bật cười khinh bỉ: "Thằng nhóc, nói thật là cậu không biết đoán mệnh, nhưng trò chuyện vài câu mà kiếm được hai mươi đồng cũng coi như giỏi."
"Nhóc con, vừa rồi cậu bịa chuyện đúng không?" Từ đạo sĩ hỏi. "Ngay cả cảnh sát còn phải dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi, cậu làm gì mà biết được những chuyện đó?"
Linh cười toe toét: "Tôi đâu có nói dối."
Cậu nhún vai, vẻ mặt như thể nghe miễn phí đấy, tin hay không thì tùy.
Linh vừa định ngồi xuống thoải mái hơn, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu đột ngột thay đổi. Cậu nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt mở lớn.
Cậu nhìn thấy một ánh mắt đen sâu thẳm như giếng cổ, yên lặng, không chút gợn sóng.
Tóc đen dài buông xõa như vệt mực, rủ xuống áo trắng, gió khẽ thổi làm nó phất nhẹ. Người đó ôm một con rối gỗ tinh xảo, đứng lặng lẽ bên kia đường, ánh mắt chăm chú nhìn Linh.
Đám đông xung quanh và tiếng huyên náo phảng phất như biến mất trong thoáng chốc.
"Làm sao có thể…" Linh lẩm bẩm. "Sao anh ta lại đến Dương Giới…"
Hẻm nhỏ, trước quán ăn.
"Ông chủ, cho hai bát mì không thịt, thêm một cái trứng ốp la nhé!" Linh vừa trả tiền vừa gọi lớn, rồi nhanh nhẹn chạy đến bàn ngồi xuống. Tả Thời Hàn đã ngồi ở đó từ trước, an tĩnh như một bức tranh tĩnh lặng.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn vẫn lạnh lùng, không hề toát lên chút cảm xúc. Trong vòng tay hắn, con rối gỗ tinh xảo được ôm chặt. Hắn không nói một lời, cả người im lìm, trông chẳng khác nào một con búp bê hoàn mỹ nhưng đầy vẻ vô hồn.
Linh ngồi trên chiếc ghế thấp, đầu chỉ nhô cao hơn mặt bàn một chút. Cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên bàn, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt thoáng vẻ buồn rầu: "Sao anh lại đến đây?"
Cậu chọn chỗ ngồi ở góc xa nhất của quán ăn, giọng nói không lớn, chỉ đủ để Tả Thời Hàn nghe rõ.
"Mặc Điệp gửi tin." Tả Thời Hàn cất lời, giọng nói thanh lãnh, như thể kéo nhiệt độ cuối thu xuống thêm vài phần. "Có người đang thu thập giới thạch."
"Là người sao?" Linh nhấc đầu lên, một tay chống cằm, vẻ mặt tò mò.
"Có lẽ là quỷ." Tả Thời Hàn đáp ngắn gọn.
"Vậy thì rắc rối thật." Linh lẩm bẩm, trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần gặp Tả Thời Hàn ở Dương Giới đều chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Người sau khi chết, linh hồn rời khỏi thân xác, tự mình vượt qua các khu vực Minh Hà để đến Vô Thường Giới. Tại đó, họ có thể chờ chuyển kiếp hoặc bị tiêu tán do nghiệp chướng. Tuy nhiên, một số linh hồn mang chấp niệm quá mạnh thường không thể rời khỏi nhân gian, dần dần hình thành Quỷ Khư.
Hầu hết quỷ hồn chỉ giữ được sự tỉnh táo khi ở Vô Thường Giới. Nhưng khi lưu lại nhân gian, chúng sẽ dần mất đi lý trí. Để duy trì sự tồn tại của Quỷ Khư, quỷ hồn theo bản năng sẽ kéo linh hồn người sống vào Quỷ Khư và cắn nuốt họ.
Trước khi Quỷ Khư hình thành, nó cần một vật thể gọi là giới thạch để tồn tại. Phá hủy giới thạch là cách duy nhất để tiêu diệt hoàn toàn một Quỷ Khư. Tuy nhiên, một số quỷ hồn hoặc kẻ tà đạo vì thèm khát năng lượng trong giới thạch mà cố gắng chiếm đoạt nó để tăng cường sức mạnh. Nhưng khi hấp thụ giới thạch, chúng cũng hấp thụ cả cảm xúc điên cuồng và chấp niệm của quỷ hồn, khiến bản thân mất kiểm soát và tấn công mọi thứ xung quanh, bất kể đó là người sống hay quỷ hồn.