Nam Chi Đào vừa đọc xong dòng chữ này thì cảm giác choáng váng ập đến, xen lẫn với niềm vui sướиɠ và kỳ vọng ngập tràn.
Là năng lực gì vậy?
Cô nóng lòng muốn biết câu thứ hai sẽ hiện lên là gì, bèn bấm mạnh vào đùi mình.
Cơn choáng váng dần tan đi, tầm nhìn của Nam Chi Đào lại tập trung.
[Chúc mừng bạn, năng lực của bạn là—]
[Tình yêu không xác định: Những thực thể sẽ vô cùng yêu thích bạn. Tình yêu này sẽ mang lại sự tiện lợi mà người khác không có, nhưng hãy cẩn thận trước sự tham lam và chiếm hữu méo mó của chúng.]
Sau khi đọc lướt qua, cảm giác thất vọng to lớn bao phủ trái tim Nam Chi Đào, thậm chí tim cô lại đau nhói, còn đùi thì bấm đau cũng vô ích.
Thật là một năng lực kỳ lạ, không phải hệ chữa trị, chẳng rõ có ích gì.
Nhật ký hành động lập tức đồng bộ phản ứng của cô: [Bạn không hài lòng với năng lực của mình.]
Tài xế hỏi: “Có ai may mắn không?”
Không hành khách nào trả lời.
Nam Chi Đào sắc mặt xám xịt, đáng thương xoa xoa đùi mình.
“Không ai hết à?” Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt quét qua biểu cảm của các hành khách.
“Thật tiếc, người thức tỉnh năng lực còn có thể đến trung tâm sinh tồn nhận phúc lợi, các người thì không có phúc đó rồi.”
Nói xong, trong kính chiếu hậu, một cô gái trẻ tóc đen từ từ giơ tay lên.
Giọng cô rất nhỏ, dường như phải lấy hết can đảm mới hỏi được, nét mặt vô cùng rụt rè.
“Phúc... lợi là gì?” Nam Chi Đào hỏi.
Tài xế nhoẻn miệng cười: “Những người thức tỉnh năng lực đều là nhân tài đặc biệt. Trung tâm sinh tồn do Liên Bang thiết lập phát một vạn tinh nguyên tiền trợ cấp nhân tài mỗi tháng.”
Nam Chi Đào trợn tròn mắt: “Thật không?”
Cô rất cần tiền, trước khi đến đây gần như đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm.
“Không chỉ có tinh nguyên, mà còn có điểm sinh tồn. Điểm sinh tồn là đơn vị tiền tệ phổ biến giữa các người sinh tồn. Tôi lăn lộn ở Cự Lạc bao năm mới tích được hơn ba ngàn, nhân tài đặc biệt mỗi tháng có thể nhận trắng một ngàn.”
Nghe điểm sinh tồn có vẻ là thứ tốt, Nam Chi Đào vô cùng động lòng.
Tài xế nhìn cô gái trẻ trong kính chiếu hậu: “Sao? Cô là nhân tài đặc biệt à?”
Cách gọi “nhân tài đặc biệt” khiến Nam Chi Đào hơi ngượng ngùng. Trước giờ chưa ai gọi cô là nhân tài, hơn nữa năng lực của cô cũng kỳ quặc.
“Không biết có phải không nhưng năng lực của tôi hơi kỳ lạ, cũng không phải hệ chữa trị.” Cô chìm vào nỗi hoài nghi và thất vọng với bản thân.
Nghe không phải hệ chữa trị, vài hành khách lập tức quay mặt đi.