Chiếc xe buýt cũ kỹ rung lắc chạy trong màn sương mù dày đặc, trên xe chỉ có lác đác vài hành khách, mỗi người ngồi cách xa nhau, yên lặng đến mức giống như đang ngồi trên một chiếc xe tang.
Họ có vài điểm chung: Đáng người gầy gò hoặc sắc mặt tái xanh, nhìn qua là biết sức khỏe không tốt.
Nam Chi Đào ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn chăm chú ra ngoài, đột nhiên chớp đôi mắt khô rát.
Xa xa, màn sương dường như tan đi, ánh đèn đủ sắc màu từ trên cao chiếu xuống một cách mờ ảo.
“Sắp tới rồi.” Người lái xe phá tan bầu không khí tĩnh mịch, cất tiếng nói: “Khi vào thành phố Cự Lạc, dù tình trạng sức khỏe của các người thế nào, cũng có thể thức tỉnh dị năng, tất cả là nhờ vào vận may.”
Những lời này làm dấy lên một đợt xôn xao nhỏ.
Nam Chi Đào cũng không ngoại lệ, bất giác ngồi thẳng người hơn.
Cô đã dùng gần hết số tiền tiết kiệm để vượt biên vào thành phố Cự Lạc, nếu có thể trực tiếp thức tỉnh dị năng hệ chữa trị, cô sẽ không cần tìm cách khác để kéo dài mạng sống của mình nữa.
Vì quá hồi hộp và kích động, cơn đau nhói liên tục truyền đến từ tim.
Căn bệnh tim bẩm sinh luôn nhắc nhở cô rằng mình không sống nổi đến năm ba mươi tuổi.
Thật phiền phức.
Thiếu nữ có mái tóc đen và làn da nhợt nhạt để lộ vẻ mặt ngây thơ mà ấm ức, trông như đang oán trách số phận. Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng thọc tay vào túi, thành thục nắm lấy một lọ thuốc đặc trị, lặng lẽ tiêm vào cổ tay mình.
Trong khi chờ nhịp tim bình ổn trở lại, Nam Chi Đào nghe thấy tài xế lại nói: “Lát nữa, thiết bị đầu cuối của các người sẽ tự động chuyển sang chế độ sinh tồn. Cứ từ từ nghiên cứu, thành phố Cự Lạc có nhiều thứ các người không tưởng tượng nổi đâu.”
Gã cười khúc khích mấy tiếng, khiến hành khách không thể ngồi yên.
“Chế độ sinh tồn là gì?”
“Làm sao biết mình có thức tỉnh dị năng hay không?”
“Tôi thấy trên mạng bảo có dị năng chữa bệnh di truyền, chuyện đó là thật hả?”
“Tôi đâu phải hướng dẫn viên.” Tài xế không mấy kiên nhẫn: “Tự tìm hiểu đi.”
Nam Chi Đào cũng có rất nhiều câu hỏi, nhưng thấy vậy đành phải nuốt hết vào trong.
Trước khi đến đây, cô đã cố gắng tìm hiểu, nhưng giữa thành phố Cự Lạc và Liên Bang có một bức màn ngăn cách nhận thức, khiến thông tin cô có thể nắm được vô cùng hạn chế.
Xe buýt nhanh chóng chạy ra khỏi màn sương, tiến vào một con phố vắng vẻ.