“Chuyện đó cũng chưa chắc đâu, có lẽ cậu có thể dùng tinh thần lực để giao lưu với em ấy đó.” Lận Văn Hiên nhìn về phía Mặc Tà cười tủm tỉm nói.
Mặc Tà không đáp lời, chỉ thấy Mặc Tà ôm Chu Văn nhỏ xíu vào lòng, một bé mèo con nhỏ nhỏ luôn khiến người khác yêu thích, bàn tay to lớn của Mặc Tà nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ Chu Văn, Chu Văn khó chịu phát ra tiếng “Miêu miêu” kháng nghị.
“Có lẽ, có thể thử xem.”
Động tác chuẩn bị tắt các thiết bị y tế của Lận Văn Hiên bỗng khựng lại, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tà.
Lúc đầu, Lận Văn Hiên chỉ muốn trêu đùa Mặc Tà một chút thôi, không nghĩ tới Mặc Tà lại thực sự cân nhắc khả năng giao tiếp bằng tinh thần lực.
Chu Văn lại kháng nghị kêu meo vài tiếng, mỗi lần Mặc Tà xuống tay đều không biết nặng nhẹ, rất nhiều lần cậu cảm giác như đầu của mình bị kéo đến trọc luôn, dù tính khí tốt thế nào cũng không chịu nổi.
“Cậu chắc chắn sao?” Lận Văn Hiên hỏi: “Cậu cũng biết, chỉ có tinh thần lực vô cùng phù hợp mới có thể đạt tới mức giao lưu bằng ý thức, huống hồ điều này chỉ xảy ra giữa những người cùng cấp, cậu đã đạt đến tinh thần lực cấp 3S, thì thử hỏi có ai có thể phù hợp với cậu chứ.”
“Tôi có thể thử giao lưu ngược, nhưng khi em ấy đáp lại thì chắc tôi không nghe thấy.” Mặc Tà nhàn nhạt mà nói.
Giao lưu ngược, hay còn gọi là giao lưu một chiều, là cách tinh thần lực giả có thực lực cao truyền tải thông tin qua sóng não đến những người có tinh thần lực thấp hơn, nhưng mà người có tinh thần lực thấp hơn lại không thể truyền đến cho người có tinh thần lực cao hơn, cho nên mới kêu là giao lưu một chiều.
Nhưng thường loại giao tiếp một chiều này sẽ có nhược điểm, bởi vì tin tức truyền lại cũng là có cấp bậc khác nhau, cấp độ càng cao, thông tin và chỉ thị càng rõ ràng, những ai không đủ sức mạnh thường chỉ truyền tải được các chỉ thị đơn giản.
Nhưng Mặc Tà lại không giống như vậy, hiện giờ anh là người đạt được cấp tinh thần lực cấp SSS, sự tồn tại này là cực kỳ hiếm thấy trong toàn bộ tinh tế, nhưng cũng không phải duy nhất, Liên Bang từng có một vị chiến thần cũng là tinh thần lực 3S, chỉ tiếc hiện đã qua đời.
Một điều đáng tiếc là, ở kiếp này Mặc Tà không có cơ hội giao đấu một trận với chiến thần này, rốt cuộc khi chiến thần này còn ở Liên Bang là lúc anh còn là một đứa nhỏ.
Đúng là bởi vì Liên Bang mất đi vị chiến thần này, mới có “ kế hoạch Phục thần” xuất hiện, bởi vì Liên Bang cần một chiến binh có tinh thần lực cấp SSS, mà kế hoạch phục thần chính là vì tinh thần lực của thú nhân.
Nhưng theo tình báo của đế quốc, kế hoạch này là một thí nghiệm phi đạo đức, vì họ sử dụng bộ não của thú nhân làm vật thí nghiệm.
Lận Văn Hiên ở trong liên tục cân nhắc các loại khả năng có thể xảy ra. Hắn nghĩ nếu là giao lưu một chiều, có lẽ thực sự có thể khai thác được thông tin từ sinh vật duy nhất còn sống sót trong Thí nghiệm 781 về kế hoạch Phục Thần.
Rốt cuộc Lận Văn Hiên vẫn chỉ là một nhân viên y khoa, hắn đối trận này thí nghiệm này cũng tràn đầy tính tò mò hiếu học, đương nhiên hắn cũng khinh thường việc làm thí nghiệm trực tiếp lên thú nhân.
“Vậy cậu cứ thử xem xem đi, à, đúng rồi, nếu em ấy có thể nghe thấy, cũng có thể thử xem quang não trả lời.” Lận Văn Hiên nói, đưa chiếc quang não trên tay mình đưa cho Mặc Tà.
Mặc Tà một tay ôm lấy Chu Văn, một tay tiếp nhận quang não Lận Văn Hiên, quang não trên màn hình đã được chuyển sang chế độ dành cho trẻ nhỏ, chỉ hiển thị những từ đơn giản.
Mặc Tà tìm chỗ trên sô pha ngồi xuống, đem Chu Văn để lên đùi của mình, sau đó bắt tay đặt ở đầu Chu Văn.
Tai của Chu Văn bị ép xuống, cảm giác bị áp chế một chiều khiến cậu cực kỳ khó chịu, Chu Văn muốn tránh bàn tay Mặc Tà, nhưng khi sắp tránh khỏi bàn tay của Mặc Tà, cậu lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc.
“Em có nghe tôi nói gì không.”
Chu Văn hoảng sợ, thân mình nháy mắt cứng đờ, nhưng nhìn quanh bốn phía, thì không thấy ai nói chuyện. Sau khi ngẫm kỹ, cậu phát hiện câu nói ấy xuất phát từ chính tâm trí mình!
Mặc Tà cảm nhận được phản ứng hoảng sợ của Chu Văn, bàn tay đè nặng Chu Văn thả lỏng một tí.
“Đừng sợ hãi tôi, tôi chỉ đang dùng tinh thần lực để nói chuyện với em mà thôi.”
Chu Văn nghe giọng này vô cùng quen tai, cậu phát hiện tay Mặc Tà đã thả lỏng không ít, khi có thể cử động đầu, cậu ngẩng lên, phát hiện Mặc Tà đang nhìn mình chăm chú.
“Nhìn cái gì, nhóc con.”
Trên mặt Chu Văn vô cùng hoảng hốt: “Trời mẹ? Mình thế nhưng có thể nghe thấy tiếng lòng sao?”
Khi Chu Văn nghĩ câu này trong lòng, sắc mặt Mặc Tà cũng thay đổi, anh vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Văn, không thể tin được những gì vừa nghe. Vừa rồi anh nghe thấy một giọng nói của thiếu niên, mà nơi này không ai là thiếu niên, trừ bỏ một người bị xem là con non, Chu Văn.
“Làm gì, sắc mặt trở nên khó coi như vậy giống như ăn phải phân vậy.”
Chu Văn lén lút phun trào trong lòng, nhưng vì đang ở dạng mèo, vẻ ngoài của cậu trông chỉ như đang mở to mắt, vẻ ngây thơ vô tội.
Sau khi Mặc Tà chấp nhận đây là giọng của Chu Văn, lập tức vẻ mặt của anh đen lại, anh nhéo cổ Chu Văn, một tay xách cậu lên, ánh mắt phảng phất muốn gϊếŧ người, giọng nói trong não sắc bén vài phần: “Tôi, có thể, nghe, thấy.”
Chu Văn lập tức hóa đá, đồng tử cậu co rút lại, hoảng sợ nhìn Mặc Tà, đến thở cũng không dám thở.
A a a! Thì ra không phải chỉ một mình cậu nghe thấy tiếng lòng người khác thôi! Xong đời, xong đời! Bản thân mình nhỏ yếu bất lực như vậy, liệu có bị gϊếŧ mèo diệt khẩu không vậy?
Từng chữ gào thét của Chu Văn đều rõ mồm một trong đầu Mặc Tà, Mặc Tà bị làm phiền đến đau đầu, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, đè nặng tiếng nói: “Không phải tiếng lòng, đây là tinh thần lực, tôi đang dùng tinh thần lực để nói chuyện với em.”
Chu Văn dùng nội tâm đang gào thét lại, trong lòng hoang mang nói: “Tinh thần lực? Đó là cái gì?”
Vấn đề này cũng khiến Mặc Tà hơi bối rối, anh biết về sức mạnh tinh thần lực từ nhỏ, rằng nó xuất phát từ não bộ, nhưng không biết vì sao mình có nó.
“Nếu em có thể nói chuyện, vì sao không nói?” Mặc Tà quyết định đánh lạc hướng, hỏi lại Chu Văn.
Mặt Chu Văn càng ngốc hơn: “Cái gì mà tôi có thể nói chứ? Hiện tại chẳng phải anh là đang dùng ý thức để nói chuyện với tôi đó sao? Có mở miệng đâu.”
Nếu nghĩ theo cách của Chu Văn cũng đúng thật, Mặc Tà cũng lười giải thích về tinh thần lực với Chu Văn.
“Nhưng em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Mặc Tà lạnh băng nói.
Cậu cố gắng nhớ lại cậu hỏi của Mặc Tà, Chu Văn tự hỏi một lát mới lý giải nói: “À, ý của anh là ngôn ngữ của các anh sao? Nói thật, tôi cũng không hiểu các anh đang nói gì hết, một chữ đều nghe không hiểu, hơn nữa tôi là một con mèo, sao có thể nói chuyện được chứ?”
Cái gì mèo? Dù thú nhân có thể có hai hình thái là thú hình và nhân hình, nhưng thú nhân và động vật chưa khai trí vẫn khác nhau rất nhiều. Đến cả điều cơ bản này mà cậu cũng không biết sao?
Trong lòng Mặc Tà vô cùng hoang mang, trên mặt lại không có biểu hiện gì: “Em không phải mèo, em là thú nhân, chỉ là em chưa hóa hình người thôi.”
Những lời này Chu Văn nghe hiểu, lập tức cậu vô cùng vui mừng: “Ý của annh là, tôi có thể biến thành người!”
Mặc Tà đạm nhiên: “Vốn dĩ em liền có thể biến thành hình người, nhưng trước mắt em quá yếu rồi, đến nói cũng không nói được, nếu không phải em biết kêu, tôi còn tưởng em bị câm.”
Chu Văn vừa nghe Mặc Tà nói mình là người câm, tức khắc tức giận: “Tôi không có bị câm, là do tôi không biết ngôn ngữ ở đây thôi, Với lại, tôi cũng không thể nói ngôn ngữ ban đầu của mình nữa. Tại sao lại như vậy?”
Lại một vấn đề làm khó Mặc Tà, nói thật, anh chỉ là một nguyên soái chỉ biết cầm quân đánh giặc, cũng không phải nhân viên nghiên cứu, làm sao biết được nguyên nhân Chu Văn không nói được chứ.
Vì thế Lận Văn Hiên không biết gì lại bị ăn một ánh mắt liếc của Mặc Tà.
Lận Văn Hiên bị trừng đến hốt hoảng, chạy nhanh dò hỏi: “Thế nào? Em ấy không hiểu những ký tự trên quang não sao?”
Sắc mặt Mặc Tà cực kém, trầm giọng nói: “Em ấy có thể cùng tôi giao lưu.”