Vừa chạy, cậu vừa nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Không phải Quý Ngưỡng Hành về nhà sao? Sao lại đánh nhau được?”
555 cũng đầy bối rối: "[Ai mà biết được! Đột nhiên có thông báo rằng cốt truyện sắp lệch, theo kịch bản gốc thì hắn chỉ bị quấy rối một chút rồi về nhà thôi.]"
Nó lẩm bẩm oán trách: "[Nhân vật chính kiểu gì mà lạ thế này? Không tuân theo cốt truyện gì cả.]"
Một x văn vốn dĩ tập trung vào nhẫn nhục chịu đựng và bi kịch, sao lại thành một nhân vật phản ứng dữ dội như vậy?
555 thầm quyết định: "Phải về kiểm tra lại hệ thống hậu trường."
Khi 555 còn đang suy nghĩ, Tống Dã đã tự giác chạy tiếp. Vừa đến nơi, cậu liền thấy trong một góc, có phải là Quý Ngưỡng Hành không?
Cậu chạy nhanh hơn, đến gần và dừng lại cách vài bước chân, do dự không biết có nên đi đến hay không.
Nhìn kỹ hơn, dưới chân Quý Ngưỡng Hành là một người đang nằm bất động, chắc hẳn là "sắc lang" mà 555 vừa nhắc đến.
“Đánh chết rồi à?” Tống Dã hỏi 555, giọng hơi run. “Hắn bất động luôn kìa.”
555 vội chạy đi kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "[Cũng may, chỉ bị gãy một bàn tay thôi.]"
“…”
Quả nhiên, câu nói kia đúng là chân lý: nếu bạn muốn phá cửa sổ, hãy nói với người khác rằng bạn muốn phá cả căn phòng. Như vậy, bạn sẽ dễ dàng đạt được mục tiêu ban đầu của mình.
Tống Dã không nghĩ nhiều nữa, dù người bị đánh không chết, nhưng nhìn dáng vẻ của Quý Ngưỡng Hành, có vẻ hắn sẵn sàng đánh thêm một trận nữa.
Đáng tiếc, khi cậu đang định lùi bước rời đi, ánh mắt của Quý Ngưỡng Hành đã bắt gặp cậu.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào con hẻm, rọi lên khuôn mặt ngơ ngác của Tống Dã. Vì cậu chạy đến vội vàng, chiếc kính đen trên mặt đã rơi xuống, để lộ đôi mắt đen láy sáng ngời, thanh thuần và sạch sẽ.
Nhìn đôi mắt đó, Quý Ngưỡng Hành không khỏi nhớ lại thời thơ ấu, khi mọi thứ chưa trở nên tồi tệ như bây giờ. Hắn thường cùng bà ngoại đi nhặt vỏ chai bên bờ sông vào những buổi tan học. Đôi khi, hắn nhặt được những viên sỏi xinh đẹp, lạnh ngắt trong lòng bàn tay. Khi ngẩng đầu lên, hắn sẽ nhìn thấy bóng dáng bà ngoại dưới ánh chiều tà.
Bỗng nhiên, Quý Ngưỡng Hành rất muốn chạm vào đôi mắt ấy của Tống Dã.
“Quý Ngưỡng Hành...?”
Tống Dã bị ánh mắt của hắn dọa đến giật mình, nhỏ giọng gọi thử.
Quý Ngưỡng Hành không nói gì, nhưng người đang nằm dưới chân hắn giật mình tỉnh lại, rêи ɾỉ đầy đau đớn, cố gắng cầu cứu: “Cứu mạng... Hắn điên rồi...”
Tống Dã im lặng liếc qua, thầm nghĩ: Dù đây là x văn, nhưng chơi lưu manh mà bị đánh cũng là chuyện bình thường thôi.
“Cậu làm gì ở đây?” Quý Ngưỡng Hành không để ý đến kẻ dưới chân, chỉ chậm rãi bước ra khỏi ngõ.
Khi hắn đến gần, Tống Dã không nhịn được nhìn kỹ gương mặt hắn. Trên má có vết bầm tím mờ mờ, dấu vết này rất rõ ràng dưới ánh sáng.
Quý Ngưỡng Hành hạ mắt nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt Tống Dã lảng tránh, linh tính lóe lên trong đầu cậu. “À... Tôi đói bụng, chưa ăn no... nghĩ qua bên này tìm gì đó ăn...” Cậu tranh thủ chuyển chủ đề, “Không ngờ lại gặp cậu. Sao cậu lại thế này? Sao lại đánh nhau?”
Quý Ngưỡng Hành liếc nhìn cậu, chỉ nói ngắn gọn: “Không có gì.”
Chỉ trả lời một câu, hắn cõng balo trên vai, xoay người như định rời đi.
Tống Dã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, đang định quay về thì nhận ra có một bóng người đứng chắn trước mặt mình.
Cậu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn, phát hiện Quý Ngưỡng Hành đã quay lại, đứng ngay trước mặt.
Quý Ngưỡng Hành mím môi, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ mất tự nhiên. Hắn nói: “Trở về đi. Đừng đến đây mua đồ ăn nữa. Nơi này... rất loạn, không thích hợp cho cậu.”