Tống Dã không làm gì thêm, tay cậu dán chặt vào eo Quý Ngưỡng Hành, mặc kệ 555 liên tục kêu: "[Đừng giả bộ trong sáng nữa!]" Nhưng ngay trước khi rút tay lại, cậu không nhịn được mà khẽ nhéo một cái vào eo hắn.
"Trạm tiếp theo, Hải Kiều. Quý khách chuẩn bị hành lý và các vật dụng cá nhân trước khi xuống tàu."
Giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ loa thông báo. Quý Ngưỡng Hành tỉnh dậy, theo đám đông xuống tàu. Hắn đứng lại một chút để tỉnh táo hơn, quay đầu nhìn về phía Tống Dã.
Tống Dã lúc này đang thong thả chỉnh quai đeo balo, chậm rãi bước ra ngoài. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu chỉ vô tội nhìn lại.
Quý Ngưỡng Hành không biểu lộ cảm xúc, quay người đi tiếp. Nhưng đi được vài bước, hắn bất giác giơ tay lên chạm vào bên má phải của mình.
Nhìn hành động đó, Tống Dã hơi chột dạ.
"[Hắn sẽ không phát hiện ra chứ?]"
555 giận dữ: "[Cậu không được nghi ngờ khả năng của tôi!]"
Tống Dã gật gù, cười hì hì: "[Tôi chỉ hỏi chút thôi mà.]"
Cậu bước đi chậm rãi, khẽ nghiêng đầu. Từ góc nhìn này, cậu vẫn có thể thấy bóng lưng cao ráo, thẳng tắp của Quý Ngưỡng Hành.
Ai mà ngờ được, Quý Ngưỡng Hành lại có... hõm eo cơ chứ.
Hoàn thành nhiệm vụ tàu điện ngầm x lang được 1/5, Tống Dã uể oải lê bước về nhà. Trên đường, 555 vẫn không ngừng lải nhải, giục cậu nhanh chóng kết thúc tuyến tàu điện ngầm để chuyển sang cốt truyện trường học. Thời gian đang rất gấp rút.
Đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, Tống Dã mua một xiên xúc xích nướng, vừa nhai vừa nghĩ ngợi, bất giác chìm vào trầm tư.
555 thắc mắc: "[Xúc xích nướng không ăn được à?]"
Tống Dã nuốt miếng xúc xích trong miệng, trả lời: "[Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ… Nếu… Tôi chỉ nói là nếu thôi, nếu cốt truyện tiếp theo cũng xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, liệu tôi… Tôi có phải...]"
Cậu ấp úng không nói hết câu, nhưng 555 hiểu ý, lập tức gắt: "[Làm sao có thể xảy ra ngoài ý muốn được!]"
"[Nhưng lần này không phải đã xảy ra rồi sao?]" Tống Dã yếu ớt phản bác.
555 nghẹn họng, định tranh luận tiếp nhưng lại nhận ra điều Tống Dã nói không phải không có lý.
Thực tế, bộ phận của 555 trước đây từng xảy ra vấn đề. Một số công nhân cũ làm nhiệm vụ thất bại do lỗi trong cốt truyện, dẫn đến việc bị trừ lương, thậm chí có người bãi công. Sau đó, cấp trên phải điều tra và phát hiện lỗi thật sự tồn tại, buộc phải điều chuyển nhân viên cũ và tuyển thêm người mới để tiếp tục công việc.
Sự im lặng của 555 làm Tống Dã cảm thấy bất an.
"[Tôi nói rõ nhé, tôi chỉ làm nhiệm vụ, không bán mình đâu.]" Tống Dã nghiêm túc nhấn mạnh.
555 lí nhí: "[Ai bảo cậu bán mình chứ. Nhiệm vụ trên tàu điện ngầm trước đây toàn là kiểu thực sự, cậu chỉ sờ một cái là xong. Hơn nữa, không phải còn có tiền thưởng sao.]"
"[… Có khả năng thật hả?]" Tống Dã nheo mắt hỏi lại.
555 hơi chột dạ: "[Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có đạo cụ thay thế. Đến lúc đó tôi sẽ xin gấp đôi tiền lương cho cậu.]"
Tống Dã không biết nói gì thêm. Dù sao, cậu cũng chẳng phải người quá câu nệ. Thế giới này vốn khó khăn, có chắp vá qua ngày cũng đành chấp nhận.
Cậu nhai hết miếng xúc xích cuối cùng, ném que tre vào thùng rác rồi quay về nhà. Nhưng vừa bước vào cửa, Tống Dã bất ngờ nhìn thấy hai chiếc vali lớn đặt giữa phòng khách.
Trước khi cậu kịp phản ứng, mẹ Tống nghe thấy tiếng liền chạy ra, trên tay còn cầm một chiếc áo khoác mỏng.
"Tiểu Dã, con về rồi!" Bà ôm lấy vai cậu, kéo cậu vào lòng, giọng nói đầy tiếc nuối: "Ba mẹ vừa nhận nhiệm vụ gấp, phải ra nước ngoài công tác. Có thể sẽ mất một, hai tháng, mẹ không nỡ xa con chút nào."
"Đến lúc đó Tiểu Dã được nghỉ hè, con có thể sang đó chơi cùng ba mẹ, coi như du lịch." Ba Tống ôn tồn khuyên giải, đồng thời quay sang nhìn con trai. "Con ở nhà một mình có sợ không? Hay chuyển tạm vào ký túc xá một thời gian?"