EDIT: HẠ
“Haha, gương mặt của Lustre đúng là… Trước sau như một, lúc nào cũng lạnh lùng u ám. Xem ra việc BFG không thể tiến vào vòng chung kết khiến cậu ấy vô cùng không hài lòng. Chỉ có thể hy vọng chiếc cúp quán quân giải đấu cá nhân mà cậu ấy vừa giành được sẽ giúp tâm trạng cậu ấy hòa hoãn đôi chút.”
Trước khi màn hình chuyển cảnh, bình luận viên không quên buông thêm vài câu trêu chọc: “Nhắc mới nhớ, trận đấu cũng đã kết thúc được mấy ngày rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn rất tò mò. Lúc phỏng vấn sau khi nhận giải, Lustre từng nhắc tới cậu ấy vẫn luôn mong chờ được đối đầu với một tuyển thủ nào đó trên sân thi đấu. Không biết đối thủ mạnh mẽ ấy rốt cuộc là ai, lại có thể khiến cho quán quân giải đấu đơn hai năm liên tiếp như cậu ấy phải nói ra những lời này ngay trên sân khấu. Đáng tiếc, bản thân Lustre vẫn luôn giữ kín, mà sau đó giới truyền thông cũng đã không ít lần bàn luận về vấn đề này.”
Bình luận viên còn lại bật cười: “Thật ra những tuyển thủ đỉnh cao chơi vị trí tự do cũng không có mấy ai. Nếu là tuyển thủ của khu Hoa Quốc, nếu không phải Yan thì cũng là Starry, đúng không?”
“Khụ khụ khụ… Hai người này à. Nếu Yan vẫn còn ở thời kỳ đỉnh cao thì có lẽ còn khả năng, nhưng Starry thì… Haha, theo quan điểm cá nhân tôi, tuyển thủ mà Lustre nhắc đến khả năng cao là người của khu Bắc Mỹ bên này.”
Trong khi các bình luận viên trên đài vẫn đang hào hứng khuấy động bầu không khí, Lâm Toại Đường cúi đầu mở lại khung hội thoại vừa đóng trước đó và gửi đi một tin nhắn:
[Lustre: Vừa rồi tôi nhìn thấy hình như tay anh ấy có quấn băng, cậu có biết tình huống cụ thể không?]
Người có biệt danh “Hạ hồ ly” nhanh chóng phản hồi:
[Hạ hồ ly: Hả, băng vải?]
[Hạ hồ ly: Ờm… Thật ra trước đó tôi cũng từng nghe được chút ít, nhưng vì chưa chắc chắn nên vẫn chưa nói với cậu. Không ngờ chuyện này lại là thật.]
Lâm Toại Đường khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm giác có điều bất thường.
[Lustre: Bị thương ở tay? Không phải KOT vẫn luôn để anh ấy ngồi dự bị sao? Sao lại bị thương ở tay được?]
[Hạ hồ ly: Có lẽ là… Ừm, phải nói sao nhỉ, chế độ huấn luyện của KOT đúng là cực kỳ, cực kỳ khắc nghiệt.]
[Lustre: Vậy có nghiêm trọng không?]
[Hạ hồ ly: Làm sao tôi biết được!]
[Hạ hồ ly: Này, tiểu tổ tông, nếu cậu thật sự muốn biết, chi bằng trực tiếp đi hỏi đương sự đi?]
[Hạ hồ ly: Nói thật nhé, đã bao nhiêu năm rồi mà hai người các cậu vẫn còn làm màu à? Cãi nhau cũng đủ rồi đấy. Mặc dù năm đó Embers không bàn bạc với chúng ta mà tự ý quyết định, đúng là cậu ấy có lỗi, nhưng cậu thử nghĩ lại xem—cậu ta làm vậy là vì ai? Nếu không phải cậu ấy đứng ra, thì bây giờ ba chúng ta cũng bị nhốt bên cái máy lọc nước của KOT rồi!]
[Hạ hồ ly: Chuyện phát triển đến bây giờ, thật ra cũng chẳng phải lỗi của Embers. Đầu sỏ gây tội trong chuyện này là tên Thần Thù kia mới đúng!]
[Hạ hồ ly: Tôi biết cậu giận vì cậu ấy không bàn bạc trước đã tự mình quyết định, nhưng hai cậu hành hạ nhau bao nhiêu năm trời rồi. Cậu nghĩ làm vậy là đang ngược đãi cậu ta sao? Rõ ràng là cậu đang tự hành hạ chính mình thì có! Hai người vốn dĩ chẳng có hiểu lầm gì cả, rõ ràng có thể làm lành với nhau, vậy mà cứ phải cứng đầu như thế.]
Ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của Lâm Toại Đường hơi khựng lại. Cậu không trả lời.
[Hạ hồ ly: Này, cậu còn đó không? Tôi nhắn cho cậu một đống thế này mà chẳng thèm phản hồi câu nào?]
[Hạ hồ ly: Thôi được rồi, tôi cũng nói đến chai miệng rồi đây. Tóm lại, dù thế nào thì ba năm đã trôi qua rồi, mọi thứ cũng sẽ dần trở lại quỹ đạo vốn có thôi. Cậu đừng vội, bên tôi vẫn đang điều tra, chắc sẽ sớm có kết quả. Đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ báo cho cậu đầu tiên.]
[Lustre: Biết rồi, tôi xem thi đấu đây.]
Tắt màn hình điện thoại, Lâm Toại Đường chậm rãi nhắm mắt, cố gắng che giấu cảm xúc đang cuộn trào dữ dội trong đáy mắt.
Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, âm thầm rủa thầm một tiếng trong lòng.
Không trách Trì Hoài. Một đạo lý đơn giản như vậy, sao cậu lại không hiểu chứ?
Cậu đương nhiên biết, người phải chịu trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này là Thần Thù. Quan hệ giữa cậu và Trì Hoài từ đầu đến cuối chẳng hề có bất kỳ hiểu lầm nào. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng, không chút để tâm của người kia, cậu lại không kìm được mà cảm thấy tức giận.
Sao cậu có thể không hiểu, năm đó chính Trì Hoài đã kéo cả bọn ra khỏi vũng lầy.